Hiển thị các bài đăng có nhãn Văn hoá. Hiển thị tất cả bài đăng
"Buôn chung cư chuyên nghiệp"
Hôm nay đọc được cái bài này trên báo Tiền Phong, đọc xong gật gù, hoá ra là các vị ý chuyên đi buôn chung cư, vì chỉ trong chung cư mới có nhiều "nhà" thế... ha ha...
Có người ngoài danh hiệu “nhà văn, nhà thơ” còn ghi thêm vào “Giáo sư”, “Tiến sĩ”, “Thạc sĩ”, “Tốt nghiệp Bằng đỏ”, “Tốt nghiệp Thủ khoa”. Rồi lại có người, sau hàng chữ “nhà văn, nhà thơ” còn thêm “Chuyên nhận chụp hình đám cưới, đám tiệc”, “Chuyên sản xuất, mua bán, trao đổi...”
Đọc nguyên bản về "buôn chung cư" ở đây!
Giá như....
Mỗi cái giờ đang làm việc, hỗ trợ um tý mẹt nên chưa viết ngay được, để tối....
Văn hoá & Con người - Nguyễn Trần Bạt
"Văn hoá và con người" - như ông bộc bạch: Cuốn sách là một phần trong những cố gắng nhằm lý giải một số hiện tượng của cuộc sống xuất phát từ những đòi hỏi của chính nó. Ông không có tham vọng to tát mang tính triết học mà chỉ mong những nghiên cứu của mình như là kết quả của những suy tưởng khởi nguồn từ những ý niệm lắng lại trong tâm hồn mình, khi cuộc sống đã đi qua nó.
Chẳng hạn như về tự do, một đề tài trăn trở qua nhiều tiểu luận của ông, ông so sánh: Các công ty Mỹ như một tổ ong, có người ra và người vào, dựa trên một tiêu chuẩn nào đó với cơ chế thông thoáng. Mô hình này tốt hơn, bởi nó dựa trên sự tự do của con người, bởi vì sớm hay muộn, sự phát triển của xã hội cũng dựa trên sự thức tỉnh của các giá trị cá nhân. Toàn cầu hoá và hội nhập là một minh chứng cho sự dần mất đi của các giá trị khu trú để cho phép con người trở thành một đối tượng độc lập. Đó là cá nhân.
Lần đầu biết đến quyển sách này là sau khi đọc xong bài phỏng vấn, nhưng tìm mua thì không được, hoá ra bác Bạt không bán mà chỉ tặng, mà muốn được tặng thì phải liên hệ đến nói chuyện với bác ý, bác ý nói chuyện xong thấy ưng thì mới tặng.
Được tặng rồi gì dần dần cũng đưa cuốn sách này lên online (tại site ChungTa.com) để tất cả mọi người được đọc (tất nhiên là có sự đồng ý của bác Bạt).
Giờ note ra đây để ai cần đọc thì vào site ChungTa.com đọc (và cũng để dùng lại khi cần đọc lại).
Bìa cuốn sách "Văn hoá & Con người" và tác giả
Giáo sư Cao Xuân Hạo, VTV và văn hoá tang lễ
Hôm nay ngứa ngoáy thế quái nào mà đọc thấy cái bài viết của ông Trần Ngọc Thêm (nói riêng là mình khoái cái ông Thêm này ở chủ đề văn hoá lúa nước của người Việt) thế nên tò mò đọc, đọc xong lộn hết cả ruột vì cái "văn hoá đẳng cấp" của cái nước Việt chúng ta nên cóp-pi rồi pót lại ở đây để hầu quí bạn ghé thăm đọc chơi.
GS. Cao Xuân Hạo
TỪ CHUYỆN GS. CAO XUÂN HẠO VÀ ĐÀI TRUYỀN HÌNH VTV, BÀN VỀ VĂN HOÁ TANG LỄ VIỆT NAM HIỆN ĐẠI
GS.TSKH. Trần Ngọc Thêm, Đại học Quốc gia TP. HCM
Ghi chú của tác giả: Đây và version 2.0 của bài viết về GS. Cao Xuân Hạo và đài VTV (sau khi thẩm tra lại các chi tiết và suy nghĩ thêm về khía cạnh văn hoá học của vấn đề).
------------------------------
I- SỰ KIỆN
Chiều 24-10-2007 vừa qua tôi đi viếng GS. Cao Xuân Hạo về. Lòng thấy buồn. Phần buồn vì thương tiếc Anh. Phần buồn vì suy nghĩ lan man quanh chuyện "văn hoá tang lễ".
Số là sau khi vào viếng GS. Cao Xuân Hạo ra PGS.TS. Hoàng Dũng (một thành viên của Ban tang lễ) đã kể cho tôi nghe câu chuyện về "bếp núc" của tang lễ này.
Chuyện rằng hôm trước anh - Hoàng Dũng - mang giấy báo tử và bản tin buồn về sự ra đi của GS. Cao Xuân Hạo do Ban tang lễ và gia đình soạn thảo tới Văn phòng đại diện Đài truyền hình VTV để liên hệ đăng cáo phó.
Sau khi xem xong hai thứ giấy tờ cô nhân viên tiếp khách băn khoăn hỏi: "Thưa bác (PGS.TS. Hoàng Dũng tuy chưa già nhưng tóc đã bạc trắng cả) bác còn thứ giấy tờ nào nữa không?"
"Tôi không hiểu - PGS. Hoàng Dũng trả lời - tôi nghĩ hai thứ giấy này và danh tiếng của GS. Cao Xuân Hạo đã là quá đủ. Ý chị muốn hỏi loại giấy nào?"
"Cháu muốn nói đến giấy chứng nhận 45 năm tuổi Đảng. VTV chỉ đăng cáo phó cho những người có 45 năm tuổi Đảng (trở lên?). Bác không biết chứ mỗi phút lên hình ở đài cháu là tiền cả đấy. Nếu bác đăng quảng cáo thì phải tốn 25-30 triệu còn nếu có giấy chứng nhận 45 năm tuổi Đảng thì chỉ mất có 300 nghìn đồng thôi".
Một vị giáo sư đến viếng có mặt lúc đó bèn cho biết thêm là mấy tháng trước khi PGS.TSKH. Nguyễn Hữu Đức - một nhà toán học đương kim Hiệu trưởng Trường đại học Đà Lạt - qua đời Trường đại học Đà Lạt đã không thể đăng tin buồn trên VTV cũng vì chính cái quy định 45 năm tuổi Đảng đó nên đành phải đăng cáo phó trên Đài truyền hình Hà Nội để bạn bè và đồng nghiệp trên đất Bắc biết tin.
PGS.TS. Đặng Ngọc Lệ một thành viên khác trong Ban tang lễ GS. Cao Xuân Hạo cũng thông tin rằng vừa trong tuần trước ông Trần Duy Châu một cán bộ giảng dạy văn học lâu năm nguyên phó hiệu trưởng Trường Đại học Sư phạm Tp. HCM 58 tuổi Đảng đã không thể đưa lên Nghĩa trang thành phố ở Thủ Đức mà phải đưa về Củ Chi vì có quy định là Nghĩa trang thành phố ở Thủ Đức chỉ dành cho những người có 60 năm tuổi Đảng mà ông Châu thì còn thiếu tới 2 tuổi!
Nghe chuyện mọi người (mà toàn là các nhà trí thức cỡ "nhỡ" trở lên cả) chỉ còn biết lắc đầu.
II- BÀN LUẬN
Tôi hiểu rằng VTV là Đài truyền hình trung ương phát sóng cả nước. Không thể bất kỳ ai đưa cáo phó đến cũng nhận đăng được. Nếu thế có mà phải thành lập riêng một kênh chuyên đăng cáo phó! Thành thử phải đặt ra nguyên tắc phân loại. Chọn những người có 45 năm tuổi Đảng chính là một nguyên tắc phân loại như thế. Vấn đề chỉ còn là nguyên tắc phân loại ấy có hợp lý hay không mà thôi.
Mới nghe qua thì thấy rất ổn. Những đảng viên lâu năm và cán bộ cao cấp được ưu tiên là phải.
Song nếu nghĩ kỹ sẽ thấy không ít điều bất ổn trong đó.
Điều bất ổn thứ nhất là ở chỗ nguyên tắc phân loại này phát huy một nét xấu của văn hoá truyền thống Việt Nam hình thành từ thời phong kiến đến nay - đó là tính đẳng cấp.
Thời phong kiến đẳng cấp vua chúa quý tộc luôn nắm mọi độc quyền ưu tiên trong xã hội.
Thời kỳ bao cấp cái tính đẳng cấp mà cha ông chúng ta đã làm cách mạng để cố gắng xoá bỏ ấy vẫn tiếp tục tồn tại dưới nhiều hình thức như quyền cấp phát nhà ở (biệt thự hay chung cư) quyền cấp xe volga (đen hay trắng) tem phiếu thực phẩm (mua ở cửa hàng Tông Đản - một cửa hàng chuyên bán thực phẩm cho cán bộ cao cấp ở phố Tông Đản gần Ngân hàng Trung ương Hà Nội - hay cửa hàng phường xóm) v.v. Cùng với đời sống khá lên tem phiếu thực phẩm đã từ lâu không còn. Quyền cấp phát nhà gần như cũng đã chấm dứt. Quyền cấp xe riêng thì vẫn còn nhiều vị đã nghỉ hưu rồi mà vẫn khư khư giữ cái xe đen mà nhất định không chịu trả; tuy nhiên cũng thấy đang đưa ra bàn thảo là hay thôi không cấp xe nữa mà trả vào lương...
Riêng cái chuyện chết lạ thay ít thay đổi nhất. Việc phân chia ngôi thứ theo đẳng cấp khi đăng cáo phó khi chôn cất hình thành từ thời bao cấp đến nay vẫn còn nguyên vẹn không suy suyển. Đẳng cấp nào thì được đăng cáo phó thế nào; đẳng cấp nào thì được chôn ở đâu (ở Hà Nội là nghĩa trang Mai Dịch hay Văn Điển ở Tp. HCM là Nghĩa trang Thủ Đức hay Củ Chi). Phải chăng vì người Việt ta quá coi trọng cái chết (đến mức không thể nào thay đổi được) hay ngược lại là quá coi thường cái chết (đến mức xem là không đáng bận tâm chuyện thay đổi)? Hay đơn giản là vì người đã chết rồi thì đâu có thể đấu tranh cho mình được nữa; còn người sống thì đang lúc tang gia bối rối dễ tặc lưỡi cho qua khi tang lễ đã xong rồi thì còn nói làm gì nữa!
Điều bất ổn thứ hai là ở chỗ nguyên tắc phân loại theo đẳng cấp này đi ngược lại một nét tốt đẹp của văn hoá tang lễ truyền thống là tính dân chủ: người Việt Nam bảo nhau: "chết là hết" quan chức hay phó thường dân rồi cũng trở thành cát bụi ghen đua kèn cựa mà làm gì. "Nghĩa tử là nghĩa tận" - mọi lỗi lầm gì cũng được (ít nhất là tạm thời) bỏ qua để cư xử với người chết một cách nhân ái yêu thương nhất.
Điều bất ổn thứ ba là ở chỗ nguyên tắc phân loại theo đẳng cấp này đã vô tình duy trì một nét xấu của văn hoá truyền thống Việt Nam là tính cào bằng: văn hoá nông nghiệp là văn hoá trọng tĩnh đã lọt vào đẳng cấp nào là yên vị ở đẳng cấp đó chứ ít khi bị xáo trộn thay đổi. Quan chức có lỗi thường không bị kỷ luật mà được "chuyển ngang" hoặc "đá lên". Nó không khuyến khích sự phát triển là cái rất cần thiết cho xã hội Việt Nam hiện đại.
III- GIẢI PHÁP
Trước cái chết tốt nhất là ứng xử sao cho bình đẳng dân chủ theo phương châm "nghĩa tử là nghĩa tận".
Song nếu cứ phải lựa chọn phân loại thì hãy lựa chọn phân loại sao cho khuyến khích phát triển.
Không ai chối cãi được rằng VTV là Đài truyền hình của Nhà nước - một nhà nước XHCN của dân do dân vì dân. Do vậy nếu phải lựa chọn để đăng cáo phó thì không nên lựa chọn một đẳng cấp một tầng lớp mà là phải chọn những người có công với nhân dân đất nước. Lựa chọn một đẳng cấp một tầng lớp là lựa chọn tĩnh nó hướng đến sự ổn định còn lựa chọn người có công là lựa chọn động nó hướng đến sự phát triển.
Ai là người có công với nhân dân đất nước? Có phải những người có 45 năm tuổi Đảng không?
Xin thưa: không phải. 45 năm tuổi Đảng là rất đáng quý. Nhưng đó chỉ là chuyện "thâm niên" (đánh dấu thâm niên đó đã có huy hiệu và giấy chứng nhận). Mà "thâm niên" thì không phải là thành tích: Một người có 45 năm tuổi Đảng rất có thể là một người có công với nhân dân đất nước; nhưng cũng có thể là một người chẳng có gì ngoài cái thâm niên 45 năm tuổi Đảng ấy!
Các các cán bộ cao cấp có phải là người có công với nhân dân đất nước hay không? Thường là như vậy nhưng không phải lúc nào với ai cũng là như vậy. Có những người rất hiền lành giao lá cờ nào thì giữ lá cờ ấy nhưng không phất; khi bị nhân dâu truy hỏi Quốc hội chất vấn thì nói quanh co hoặc chống chế rằng tôi bất lực tôi không làm được gì là do lỗi của cơ chế (gần đây có từ mới là "lỗi hệ thống") tôi vô can! Còn với những cán bộ có lỗi lại được chuyển ngang hoặc "đá lên" tệ lắm là cho "hạ cánh an toàn" thì càng không thể nói là có công với nhân dân đất nước được. Không phải ngẫu nhiên mà một hai năm nay báo chí hay nói bóng gió đến việc quan chức Việt Nam chưa học được "văn hoá từ chức"!
Có lẽ chỉ có hai loại có thể xem là "có công":
Thứ nhất là các anh hùng trong chiến đấu và lao động những người được nhận những giải thưởng của nhà nước giải thưởng Hồ Chí Minh. Các cán bộ cao cấp cũng phải được phong anh hùng được trao giải thưởng thì mới xem là người có công lớn được. Các nhà lãnh đạo cao cấp (cao hơn khái niệm "cán bộ cao cấp") của Liên Xô trước đây không phải ai cũng có huân chương Lênin.
Thứ hai là các nhà hoạt động văn hoá khoa học có tác phẩm công trình tên tuổi được thừa nhận trong và ngoài nước.
Trở lại chuyện GS. Cao Xuân Hạo tôi cho rằng ông là một nhà khoa học như thế. Tên tuổi ông được khẳng định bằng sách vở cả trong nước và ở nước ngoài. Mở cỗ máy tìm kiếm Google ra sẽ thấy tên "Cao Xuân Hạo" được nhắc tới khoảng 9.300 lần. Không nghi ngờ gì ông xứng đáng được đăng cáo phó ở Đài truyền hình Trung ương. Không nói ai cũng biết giữa 15 dành cho chương trình "Tạm biệt Vàng Anh" đầy tai tiếng và tốn kém với 1 đăng cáo phó cho một nhà khoa học tên tuổi việc nào đáng làm hơn!
Nhà đài cũng nên xem lại cái giá 30 triệu với 300 ngàn. Chênh lệch vật chất lớn quá rất dễ sinh ra đặc quyền đặc lợi sinh ra tham nhũng. Có công thì được thuởng. Có việc thì phải bỏ tiền ra. Trong nền kinh tế thị trường này mọi thành phần kinh tế nên bình đẳng như nhau. Có như vậy thì đất nước mới phát triển được. Nếu vì chỉ có một đài trung ương mà nhu cầu lớn quá thì có lẽ cũng nên chấp nhận cho mở đài truyền hình tư nhân. Nhà nước cần vượt qua cái mặc cảm lúc nào cũng lo lắng về an ninh chính trị. Trước đây ta cấm "nghe đài địch" (thời những năm 60-80 một cái đài bán dẫn cũng phải đăng ký để quản lý); nay không nhắc đến cấm đoán đó nữa ai nghe BBC thì cứ nghe có thấy sao đâu ngoại trừ việc nhận thức và trình độ dân trí tăng lên. Hoàn toàn có thể cho mở đài truyền hình tư nhân với điều kiện chỉ cho chuyên về giải trí quảng cáo (và đăng cáo phó tất nhiên). Lúc có đối thủ cạnh tranh nguồn quảng cáo chắc hẳn VTV sẽ bớt độc quyền hơn sẽ làm việc tốt hơn và có trách nhiệm cao hơn trước nhân dân và đất nước.
Vài cơ sở để thưởng thức hội họa
Viết rồi sửa doc, rồi lại code với chả keo, sau xử lý sự vụ và đập mấy thằng ranh con bố láo ăn nói quàng xiên, .... mệt hết cả người... Thế nên tạm vứt mấy thứ đó sang một bên để đọc cái này thư giãn chút, và thấy thú vị nên pót lại ở đây chơi....
-----------------------------------------------------------------
Không ít ý kiến, không chỉ từ giới làm nghệ thuật, cho lời khuyên nên xem tranh bằng cảm tính cá nhân, và tìm ra cảm nhận cho chính bản thân.
Tuy nhiên, trong giới thưởng ngoạn mỹ thuật, cũng có không ít người xem tranh theo một số công thức, hoặc định chuẩn về cái đẹp.
Chuyên gia Mary Acton từ Đại học Oxford viết quyển "Học xem tranh" để giới thiệu tổng hợp các phương pháp phân tích, giúp học viên nhìn và hiểu các đặc tính của mỗi thể loại, mỗi trường phái mỹ thuật khác nhau.
Xem chi tiết bài của Lê Hải tại BBC Vietnamese tại đây!
Tuy nhiên, trong giới thưởng ngoạn mỹ thuật, cũng có không ít người xem tranh theo một số công thức, hoặc định chuẩn về cái đẹp.
Chuyên gia Mary Acton từ Đại học Oxford viết quyển "Học xem tranh" để giới thiệu tổng hợp các phương pháp phân tích, giúp học viên nhìn và hiểu các đặc tính của mỗi thể loại, mỗi trường phái mỹ thuật khác nhau.
Xem chi tiết bài của Lê Hải tại BBC Vietnamese tại đây!
Tại sao lại hôn nhỉ?
Nàng khép hờ đôi mắt. Bạn quàng tay qua eo nàng và kéo lại gần phía mình. Bạn nghiêng đầu và gắn chặt môi lên môi nàng. Một cảm giác tê dại lan toả khắp người. Bạn tự hỏi: "Tại sao mình lại làm chuyện này chứ nhỉ?".
Tất nhiên câu trả lời đơn giản nhất là con người hôn nhau bởi cảm giác của nó thật tuyệt. Nhưng với nhiều người câu trả lời đó chưa thoả đáng.
Từ trước đến nay, các nhà khoa học vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cái hôn của con người bắt nguồn từ đâu, nhưng họ đã đưa ra một số giả thuyết mới và lý giải hệ sinh học của chúng ta bị tác động như thế nào bởi cái khoá môi.
Câu hỏi được đặt ra: Hôn là một hành vi được học hay do bản năng? Một số nói đó là hành vi học hỏi, có từ thời tổ tiên xa xưa của chúng ta. Vào thời đó, các bà mẹ nhai thức ăn và mớm cho con mình khi chúng chưa có răng. Về sau khi các em bé mọc răng, các bà mẹ cũng ấn môi vào má chúng để xoa dịu cơn đau.
Và ngoài ra không phải con người nào cũng hôn. Một số bộ lạc trên thế giới không hề hôn. Trong khi 90% dân số thế giới hôn nhau, 10% không hề biết rằng mình đã bỏ lỡ điều gì.
Những người khác lại tin rằng hôn là một hành vi bản năng và lấy những hành vi âu yếm của động vật ra làm bằng chứng. Trong khi một số con vật cọ mũi vào nhau để thể hiện tình cảm, những con khác cũng khoá môi như con người. Khỉ đầu chó chẳng hạn, tìm ra rất nhiều lý do để hôn hít. Chúng hôn để làm lành sau đánh nhau, để an ủi kẻ khác, để tăng tình bằng hữu, và đôi khi chẳng vì lý do gì cả.
Ngày nay, giả thuyết được chấp nhận rộng rãi nhất về nụ hôn là con người hôn nhau bởi nó giúp chúng ta "đánh hơi" được bạn tình lý tưởng. Khi 2 khuôn mặt ở sát gần nhau, các pheromone "lên tiếng", trao đổi thông tin về việc liệu 2 người có thể cùng nhau tạo ra những đứa con khoẻ mạnh. Chẳng hạn phụ nữ sẽ vô thức thích mùi hương của những anh chàng có protein trong hệ miễn dịch khác của họ. Sự kết hợp này sẽ tạo ra những đứa con có hệ miễn dịch khoẻ hơn và cơ hội sống sót tốt hơn.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người vẫn thoả mãn với lý giải rằng con người hôn bởi vì nó thú vị. Môi và lưỡi của chúng ta chứa rất nhiều đầu dây thần kinh, giúp tăng cường cảm giác ngây ngất trong tình yêu khi hai đôi môi ép lên nhau. Thông thường, cảm giác đó không khiến chúng ta băn khoăn vì sao lại hôn nhau mà còn khiến chúng ta làm nhiều hơn.
Blogs Việt, thế giới ảo, và những thói xấu
Trước hết là băn khoăn không hiểu sao lại gọi các thói xấu đó là "ngộ nghĩnh"? Không hiểu "cái con bò" nào nó giật cái tít này đây cho dù là bài báo nhằm phê phán các thói xấu này.
Đọc xong, liên hệ cái vụ làm pageviews "rởm" tới chuyện cách đây vài năm có rất nhiều chú tìm cách "câu sao" ở forum TTVNOL. "Câu sao" ở đây là mấy chú đó tìm cách câu kéo để nhiều người vote (cho điểm bình chọn, 1 sao tương đương 1 điểm, mỗi lần vote cao nhất là 5 điểm), thậm chí đăng ký đến cả trăm nick khác nhau để tự vote, sau đó đem đi khắp nơi khoe cái thành tích ảo đó, coi đó là một bằng chứng được nhiều người trên forum quan tâm và yêu thích. Mấy năm đã qua mà mình vẫn chưa hiểu cái vinh hạnh ảo đầy phô phang đó đem lại điều gì ngoài sự nhảm nhí đầy hổ thẹn. Mà cũng lạ, cả cái forum to đùng ai cũng biết là thông tin bố láo, nhưng ai cũng giả vờ không biết, chủ nhân thì biết là mọi người biết nhưng lại giả vờ là mọi người không biết và cứ thế vênh vang.
Vậy có thể hiểu được cái sự háo danh nó khủng khiếp thế nào, cho dù cái danh đó chỉ là trên thế giới ảo (còn ngoài đời thực, xin lỗi, có con chó con mèo nào nó thèm ỉa đái vào mấy chú "chíp" này đâu).
Và cuối cùng, cái sự bờ-lốc của giới trẻ Việt Nam cũng buồn cười, nó gắn liền với Blogs Yahoo 360 (vì Yahoo Messenger thông dụng nhất ở Việt Nam mừ), và ngày càng có xu thế nói đến blog ở Việt Nam là người ta nghĩ tới Yahoo 360, mà cái thứ đó thì ôi thôi, kém đủ mọi thứ từ khả năng điều chỉnh (customize) tới gửi thông tin, rồi phát tán thông tin (cái url thì ôi thôi, rồ hết cả người)... Và cái phọt phẹt nhất là khả năng customize nửa mùa khiến cho các em chã bé con thi nhau đưa các themes nhảm hết sức lên, rồi sau đó viết lung tung hoặc cọp pi từ đâu đó, dăm bữa nửa tháng 1 cái, hoạ hoằn lắm mới có người xem (mà quanh đi quẩn lại thì toàn ... người quen), thế nên lại có cái trò "câu kéo", và dồi ôi... lại đi tìm thứ danh hão trên thế giới ảo.... Tuy cũng có một số ít các blog hay hoặc viết rất nghiêm túc, nhưng nó cứ như là lá mùa thu và thường là chìm nghỉm trong cái đống hỗn loạn trên. Rồi tự nhiên trong đầu mình lúc này đã hằn thành cái nếp nghĩ "Blog Yahoo 360 là dành cho bọn nhóc (teen-ages) và những điều nhảm nhí".
Để kết thúc cái post chuối này, tui liệt kê một vài bài của VNE về vụ này đọc tham khảo chơi:
- Viết blog không cần 'tâm trạng khi yêu'
- Những tính xấu 'ngộ nghĩnh' trên blog Việt
- Dân chơi blog Việt lên YouTube để... tải file
Cái vụ "dzui" này chắc sẽ còn nhắc đến nhiều, post này tạm như vậy đã, sau cập nhật thêm khi "chạm mặt"....
Bệnh Tà dâm - nay đã ầm ĩ ở Việt Nam
Khi trước đọc báo, thấy việc chữa trị bệnh này hoàn toàn là chữa tâm lý, và các nước phương Tây cũng đã chữa trị từ lâu rồi. Gần đây thấy xuất hiện ở VN, nhưng chửa thấy nói đến việc chữa & trị thế nào. Nay đọc cái bài về bệnh tà dâm này trên Thanh Niên Online thì thấy khá kỳ quái, nhưng không bất ngờ.
Cuộc sống, xã hội sô bồ bận bịu nhiều, nhiều thứ bệnh sinh ra, nhiều suy nghĩ quái đản nảy sinh, nhưng mỗi cái ở VN hình như người ta chưa có chuẩn bị cho vấn đề này thì phải, mãi đến giờ cái nghề bác sỹ tâm lý chưa thấy phát triển mạnh ở Việt Nam, thế thì bấu víu vào đâu đây? Hay lại dzô cái khoa Tâm Thần của các bệnh viên?....
Để thêm thời gian, nhìn xem xã hội phản ứng ra sao....????!!!!
"Tôi còn được ăn, vậy tôi tồn tại"...
Mấy hôm trước có đọc bài viết này trên Thời báo Kinh tế Sài Gòn, nay được đọc nguyên bản (không bị cắt xén) trên site của GS. Trần Hữu Dũng nên ngứa tay viết một cái để bình loạn tý thôi.
Từ năm 75 đến nay là đã hơn 30 năm một chút xíu, từ cái ngày thực hiện chính sách "bao cấp" người dân chả là cái ch... gì bị bỏ đi cũng đã được 20 năm (mà vừa rồi các vị cao cao bên cửa sổ gọi là "Đổi mới" ý). 30 năm đã qua, quãng thời gian so với một đời người thì kể cũng dài, so với một dân tộc thì chỉ như một khoảnh khẳng, ấy thế mà hậu quả của nó để lại thì ôi thôi, không có gì tả xiết, ấy thế mà ngày hôm nay các vị cao cao vẫn còn lấn cấn là có nên làm kinh tế thị trường không, mk....
Mà nói về cái này, có lẽ chẳng đến lượt mình, có ối cao thủ khua tay múa bút rồi, nay tình cờ đọc một bài thấy thú vị, bình loạn thì ít, mà chủ yếu giữ lại thông tin để sau này có thời gian rảnh thì có cái mà đọc lại.
Sợ quá, người Việt Nam vẫn không chịu chú ý điều này
Híc, đọc mà sợ phát khiếp, không hiểu sao bây giờ người Việt Nam vẫn còn hớ hênh không chịu chú ý kỹ đến điều này nữa... Nhỡ có chấn thương tâm lý cho con trẻ thì liệu chúng lớn lên sẽ ra sao.... hix hix....
Mời đọc chi tiết ở VnExpress: Bắt gặp bố mẹ 'yêu' có thể ám ảnh trẻ suốt đời
Quả là mấu... ;-P
- "Đi Kim Bảng, chỗ làng Nhô đấy. Đi xe máy, vù vù tí sợ đếch gì! Ngại gì!".
- "Có phải ở nhà nghỉ không thày?".
- "Không. Khách sạn".
- "Vào khách sạn ngủ hả thày?".
- "Ừ! Tôi đã bảo cho em 8,5 điểm rồi mà".
- "Nhưng em sợ mọi người biết".
- "Sợ gì! Chúng nó đi xin, mình cũng đi xin chứ việc gì phải sợ! Em phải làm để đạt được mục tiêu của em chứ".
- "Nhưng phải đánh đổi cả đời con gái à thày?".
- "Cả! Tôi hỏi em một câu nhé. Em có còn trinh nữ không?".
- "Đương nhiên".
- "Còn trinh sao trông lại hơi mập thế?".
Trên là một đoạn trích trong băng ghi âm gửi theo đơn tố cáo. Đúng sai chưa biết thế nào nhưng quả là mấu. Còn cảm nhận và xét nét, để riêng cho từng người. Còn về tui, có 1 câu là: Quả là mấu, nhưng kẻ cắp gặp bà già, coi như xong đời....
Đọc chi tiết tại đây....
Lên mạng xem mấy thằng phở nói chuyện bản quyền
Chợt nghĩ Việt nam mình cũng lắm điều hài hước, theo công bố gần đây thì tính trên tỷ lệ chi tiêu, Hà Nội là thành phố đắt đỏ thứ 2 trên thế giới. Còn tính theo tỷ lệ dân số đông thì Việt Nam đứng thứ 12 trên thế giới, còn nếu tính về độ phát triển hay sự minh bạch của chính quyền thì VN chúng ta thường xuyên đứng ở dưới bét (dù chưa phải đội sổ nhưng lắm thằng (nước khác) nó ngồi trên đầu nên không có thể ngẩng mặt lên được. Còn nếu nói về giáo dục và y tế thì ôi thôi, kể cả năm chửa có hết.
Ấy thế mà chẳng hiểu sao lại không chịu lăn lưng ra làm, thắt lưng buộc bụng, chi tiêu vừa phải. Các vị bự ở trên thì một phát nhậu cũng bằng người ta làm cả đời, một phát "phịch" thì bằng lương cả tháng, mk. Còn ở dưới thì nghỉ thứ 7 để dành 2 ngày cuối tuần đi du lịch hưởng thụ, truyền hình và các trò chơi thì toàn thứ ba-láp... Nay lại gặp cái bọn "phở" này đòi làm dân pờ rô dùng sản phẩm có bản quyền nữa, cbn.
Vậy tạm kết luận là để trở thành pờ rô hoặc phát triển cao, cứ vung tiền nhiều vào, thậm chí vung càng ngu thì được gọi là càng pờ rô, càng sành dziệu....
(Đang cú nên viết vài dòng để ai lạc qua đọc chơi - Bài về pờ rô của anh Hà Tuấn xin mời đọc tại đây).
Đầu năm nói chuyện ''lì xì''
Thế là hết ngày mùng 1 của Tết Bính Tuất, cũng không đi đâu được mấy, nhưng cũng được một ngày vui vẻ. Về nhà mở Net ra đọc báo chơi, thấy bài này hay hay ở VietNamNet, chợt nghĩa tới chuyện ông bạn mình "đi Tết sếp", rồi người thì "đi Tết thầy cô", thế nên post lại ở đây hầu quý bạn ghé thăm ngày Tết, đọc để ngẫm nghĩ ngày xuân.
Lì xì là... lộc đầu năm
Một nhà nghiên cứu lý giải thế này, lì xì nghĩa là tiền mừng nhân một dịp đáng mừng nào đó theo cách nói của người Quảng Đông (Trung Quốc). Ở Việt Nam, cư dân lúa nước với tín ngưỡng phồn thực nên kèm theo cái phong bao lì xì là lời chúc năm mới khoẻ mạnh, phát tài phát lộc. Nghĩa là mong muốn mọi được sự sinh sôi, nảy nở.
Như vậy, số tiền ít ỏi nằm trong cái bao lì xì được coi là đồng vốn ban đầu và người ta tin rằng nó sẽ đẻ ra những đồng tiền khác trong suốt một năm.
Bà ngoại tôi năm nay hơn 90 tuổi cũng "hào hứng" khi nói về tục "lì xì", bà bảo, đầu năm mới, con cháu thường về tề tựu đông đủ để chúc Tết và mừng tuổi bà. Việc con cháu mừng tuổi khiến bà rất vui vì "lũ trẻ" san sẻ lộc cho người già. Sau đó, bà cũng mừng tuổi lại cho lũ cháu, khỏi phải nói chúng tôi từ bé đến lớn đều mừng như thế nào khi nhận được tiền mừng tuổi, cứ ríu ra ríu rít cửa nhà. Đó là niềm vui của tuổi già, với bà ngoại tôi đó là lộc.
"Bà thấy thực ra, mừng tuổi là một món quà không lớn về giá trị vật chất nhưng đầu năm mới nhận được một món tiền nhỏ cảm thấy rất vui, mình mừng tuổi cũng là mong muốn người nhận có một niềm vui đầu năm" - bà tôi nói.
Còn mẹ tôi, 30 năm qua, năm nào mẹ cũng là người đầu tiên mừng tuổi cho tôi, cho các em tôi và ... cả bố tôi nữa. Khi chiếc kim đồng hồ chuyển sang ngày mùng 1 Tết, mẹ huy động cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm tân niên (dù cách đó mấy tiếng cả nhà vừa chén bữa tất niên no lặc lè - PV) rồi theo thứ tự từ cao đến thấp, mẹ mừng tuổi cả nhà.
Tiền mừng tuổi của mẹ đủ cả từ tờ mệnh giá nhỏ cho đến lớn, mẹ mong muốn mọi điều đều tiến triển, suôn sẻ. Năm ngoái, chúng tôi trêu mẹ sao không mừng tiền to nhất, mẹ cười "mẹ chỉ dừng lại ở 50 nghìn thôi, để tiền to hơn các con mừng lại mẹ!".
Mẹ giải thích, sáng sớm mùng một, con cháu chúc Tết mừng ông bà, cha mẹ và tỏ lòng "thơm thảo" với một phong bao hồng bên trong đặt một món tiền coi đó là "tiền mở hàng". Tiền này không nhằm để cất cho nặng hầu bao, mà ngụ ý cầu chúc quanh năm sung mãn, may mắn. Còn ông, bà, cha, mẹ, anh, chị lì xì cho trẻ con bao giờ cũng kèm theo câu chúc hay ăn, chóng lớn, ngoan ngoãn, học giỏi. Lúc này, tiền lì xì lại chuyên chở nghĩa của chữ phúc.
Dù chúng tôi cũng đã thành người lớn, nhưng năm nào mẹ cũng là người đầu tiên mang chữ phúc đến cho chúng tôi.
Lì xì biến tướng?!
Đứa cháu 3 tuổi của tôi thì nhắng lên khi dì hỏi "con thích gì?" "Con thích mừng tuổi thật nhiều tiền!". Còn chị nó, 9 tuổi học lớp 3 hớn hở kể: "Cháu chỉ thích đi chúc tết với bố mẹ thôi, vì được mừng tuổi nhiều hơn ở nhà. Năm ngoái, tiền lì xì của cháu được gần 2 triệu. Cháu gửi mẹ giữ hộ, năm nào cũng thế, để sau này lớn cháu mua xe máy đi học". Trẻ con còn biết tính toán tiền mừng tuổi như thế!
Mấy ngày giáp Tết, cả cơ quan tôi "loạn" lên lo đổi tiền 10 nghìn mới để lì xì nhưng ai nấy đều thất vọng vì chỉ có 100 triệu loại tiền mới này được in ra để ... chia đều ra cả nước. Một cô bạn đồng nghiệp có bố làm ngành ngân hàng tiết lộ: "Chỉ những người trong ngành may ra mới đổi được, mà cũng ít lắm, rải ra cả nước cơ mà, còn lâu mới đến lượt mình".
Bí quá, mấy anh đồng nghiệp ra tận bờ hồ Hoàn Kiếm đổi tiền qua "cò", tiền 10 nghìn mới không đến tay công chức như chúng tôi nhưng hỏi "cò" thì bao nhiêu cũng sẵn! Có điều, phải chấp nhận đổi với giá 1 triệu 200 nghìn lấy ... 1 triệu. Ấy thế mà, vẫn có người chấp nhận đổi.
Tôi mừng thầm, người ta "sính" đổi tiền 10 nghìn có thể năm nay mốt mừng tuổi đã "hạ" mệnh giá, nhưng đồng nghiệp tôi nói "đổi tiền này để về quê mừng tuổi, chứ trẻ con thành thị mà mừng 10 nghìn thì cũng phải vài tờ hoặc tiền to hơn, không thì mặt mũi nào mà nhìn ... bố mẹ nó!"
Cô bạn thân tôi thì cao giọng: "Nói đến lì xì là thấy mệt hết cả người, năm nay nhờ vả khắp nơi mới đổi được 1 triệu tiền 10 nghìn mới, chủ yếu là để lì xì cho lũ trẻ. Còn các cụ thì lại tờ màu nâu hoặc màu xanh, chưa nói đến ngoại giao, cứ tùy đối tượng mà lì xì. Mỗi năm cũng mất đôi ba triệu".
"Đôi ba triệu là gì, hôm rồi tớ đi dự bữa tiệc chiêu đãi cuối năm, chỉ là đi theo 1 người bạn thôi nhé, thế mà ông chủ tiệc lì xì cho mỗi khách 1 phong bao, về mở ra thấy bên trong có 2 tờ 500.000 xanh đến... nao lòng"- một đồng nghiệp tôi nghe chuyện chêm vào. Số khách trong bữa tiệc của đồng nghiệp tôi hôm đó có tới gần 20 người!
Đến như mẹ tôi, từ khi về hưu chỉ chăm chú việc nhà mà khi nghe kể cũng nhận xét một câu rất "thời sự": "Thời buổi hiện nay lì xì cũng biến tướng, người ta lợi dụng nó để nhờ vả, chạy vạy, trả nợ nhau..."
Chỉ nên mừng tuổi 10 nghìn
Chú tôi, một quân nhân đã về hưu nhớ lại, mấy chục năm trước, ngày tết đi chơi, mặc một cái quần xanh với cái áo valide hay cái áo popơlin xăngpho trắng mà ở trên ngực đeo cái huy hiệu đoàn và trong túi ngực lấp ló tờ đỏ hay còn gọi là tờ ông mượt (10 nghìn thời bấy giờ-NV) được mừng tuổi thì cảm thấy hãnh diện lắm. Sau đó, thời mở cửa, người ta lại mừng nhau tờ 1 đô, 2 đô cho sang. Nhưng mừng tuổi lúc đó cũng chỉ mang ý nghĩa tinh thần là chính, là chúc nhau, nhớ nhau...
Cũng có thời tờ 10 nghìn "lên ngôi" vì hình thức của nó cũng như giá trị vật chất. Nhưng bây giờ, 10 nghìn dường như nhường ngôi cho những tờ nâu, tờ xanh... Thậm chí ngay cả việc tặng đô la, nếu không nhiều, người ta cũng tính đến chuyện chọn seri hay sưu tầm tờ đô la may mắn (loại 2 USD được coi là hàng hiếm, quý lắm mới tặng).
"Trong ví chú cũng có mấy tờ đô lẻ nhưng không dám mang ra mừng tuổi ai, sợ người ta lại tưởng 100 đô. Theo chú, chỉ nên mừng tuổi 10 nghìn hoặc cùng lắm là 50 nghìn hay chỉ là 1 vài đô lẻ chứ mừng tuổi 100 nghìn hay 10 đô trở lên đã thấy vật chất nằm trong đó rồi, còn đâu ý nghĩa nữa"- chú tôi giọng buồn buồn.
Ấy vậy mà khi hỏi về tục mừng tuổi, ai cũng nói với giọng rất hoan hỉ, mừng tuổi hay còn gọi là lì xì- ý nghĩa của nó là chúc phúc - nếu giữ được nếp này thì tốt biết bao!
Một sự lãng phí.... phìn phịt
Mỗi một buổi học, phí phải trả là 90.000 VNĐ, học từ 5h30 - 7h (tối), nghĩa là 90 phút. Làm một phép tính đơn giản là phí phải trả cho 1 phút học ở Apollo là 1000 VNĐ/phút, một mức phí không hề rẻ tý nào (nhưng nếu so với Bristish Council - Hội đồng Anh thì vẫn rẻ hơn một chút).
Trong lớp học có khoảng 10 người, già có (khoảng 40 tuổi), trẻ có (khoảng 17 tuổi). Già không ra già, trẻ không ra trẻ (khoảng 23 - 28 tuổi) thì tất nhiên là nhiều nhất. Và rõ ràng mỗi người một ý, một suy nghĩ, một tầm nhìn nên quan điểm và cách thức học cũng khác nhau.
Riêng cá nhân mình, mình thấy cần học TA (nên mới đến đây học), nhưng cần trả phí đắt một chút để mà xót tiền, học chăm hơn và cũng được dùng dịch vụ tốt hơn (học với người nước ngoài). Và cũng do suy nghĩ của mình nữa, nên vào lớp học thì nếu có cơ hội để nói, trao đổi thì cần tận dụng ngay (và đôi khi giáo viên phải xì tốp mình lại để người khác nói), và mình tự thấy như vậy là hợp lý (và giới già già cũng thấy vậy :D).
Ấy thế mà trong lớp có mấy bé em (có lẽ gọi mấy cháu bé thì hợp hơn), cháu thì đang học cấp 3, cháu đang học đại học, đi học bằng xiền của ba má nên cháu không xót, vào lớp học chat chit (nói chiện nhảm) suốt cả buổi, giáo viên nhắc thì khó chịu, rồi thở dài thườn thượt. Chán!!!! (chả nhẽ buông cho câu: "Làm gì mà thở dài phìn phịt như hoẵng động đực vậy?" - trích câu của nhà văn Chu Lai viết trong "Kẻ ăn mày dĩ vãng", không phải của mình :D).
Bực tý nên viết vài dòng, để lúc nào đọc lại thì lại ... bực tiếp ;)
Thôi, mình cứ giữ nguyên cái nguyên tắc, vào lớp học cứ việc nói khoẻ, ai thích chát chít thì cứ việc, họ không học thì coi như họ trả xiền hộ mình để mình đến đấy "chát chít" với giáo viên người Anh, thats it!!! :D
Nghệ thuật sống hay sống nghệ thuật?
Đọc đến đoạn này, chắc quý bạn thắc mắc cái tiêu đề của bài này ăn nhập gì với đoạn trên, nhỉ? :D Nguyên do là lúc lục lọi đống sách về tâm lý ở nhà sách (chú thích thêm: nghĩ lại cái đống sách tâm lý này mà khiếp, phần lớn là sách ba láp rẻ tiền, xào nấu lung tung) để tìm một quyển về xét đoán tâm lý qua hành động của cơ thể (chú thích thêm: đây là một quyển rất hay, đã mua 2 lần nhưng "bị" mượn và "không được trả lại", nên lần này định đi mua lại, không hiểu sao không thấy tái bản nữa, nên cũng chẳng mua được), trong lúc đang lục lọi ở đó thấy một em gái hỏi cô nàng xinh xinh ở nhà sách về quyển "Đắc Nhân Tâm" nhưng cái cô nàng kia cóc biết ở đâu (chắc là chú ý trông trộm chứ có biết tư vấn cái qué gì đâu) mà khi đó tình cờ mình đứng trước đống sách đó nên chỉ cho. Tối về tự nhiên đọc thấy cái bài "Nghệ thuật sống hay sống nghệ thuật?" nên nhớ lại quyển sách này. Khi trước đã tranh cãi rất nhiều rằng việc sống yêu/ghét thực lòng là tốt hơn hay việc khéo léo ứng xử (gọi cách khác là dùng tiểu xảo khi quan hệ) là hay hơn. Cá nhân mình thì nghiêng về phía việc sống đúng với bản chất và tìm cách rèn luyện để thay đổi từ phía trong ra ngoài sao cho tốt hơn. Về chủ đề yêu thích này, tác giả Stephen Covey đã lý giải rất trong sáng và mạch lạc trong cuốn 7 thói quen của những người thành đạt (7 habits of highly effective people) rồi.
Nhưng từ câu chuyện này, nó lân sang câu chuyện khác mà chỉ mỗi khi nghĩ đến thôi mình đã thấy bực dọc và phải lắc đầu. Nghĩ cũng cám cảnh cho cái giá trị đảo điên trong xã hội, sự trung thực không được đề cao, lòng tự trọng chẳng đáng một xu, kẻ lừa đảo thì được nhìn nhận như một hình mẫu về tính cách tốt đẹp: yêu vợ, thương con, tình cảm, vân vân và vân vân, chỉ mỗi điều đáng tiếc lại là kẻ đạo đức không ra gì, lừa thầy phản bạn và đặc biệt là áp dụng rất thành công các tiểu xảo được trình bày trong "Đắc Nhân Tâm" và nó đặc biệt giống với cái nội dung của bài báo tại Tuổi Trẻ.
Nhưng dù thế nào, mình vẫn tin rằng một ngày nào đó những giá trị đích thực về con người (trung thực, thẳng thắn, tự trọng) sẽ được đưa vào đúng vị trí của nó, và cái thứ "sống nghệ thuật" sẽ mất dần đi, khi đó những kẻ xấu xa kia sẽ được nhìn nhận lại, những người thầm lặng sẽ được coi trọng đúng mức. Biết ngày đó là ngày nào đây?
Chuyện Game Online - Mới thấy "bộ máy công chức của Việt Nam thật tuyệt vời"
Lạ thật, việc ông bộ không theo kịp thì quay sang "giở trò", đáng ra ông phải "giở trò" với các "cán bộ đầy năng lực" của mình mới đúng, vì có đám cán bộ này nên bộ mới "không theo kịp sự phát triển" và vẫn "gìn giữ bản sắc dân tộc" là quản được đến đâu thì mở ra đến đó.
Nghĩ mà chán, sắp hết nửa thập kỷ đầu tiên của thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn tư duy này, có lẽ cứ thế này đến hết thập kỷ này, kinh tế Việt Nam "thành rồng thành phượng" mất. Ngán.
- Sự kiện VinaGame - VietNamNet
- Vinagame không được nhập game mới và mở rộng người dùng - Tuổi Trẻ Online
- “Xử” Võ lâm truyền kỳ về giấy phép OSP là không đúng! - Người Lao Động điện tử
- Sở BCVT TPHCM đã hiểu sai Nghị định 55/CP - Người Lao Động điện tử
Tranh nude và tâm lý 'tự sợ' của người Việt
Đọc trong bài viết thấy bài báo nói rằng 11/11 này sẽ triển lãm ở 39 Lý Quốc Sư, vậy nếu ở Lý Quốc Sư, Hà nội thì có lẽ planning đến xem tranh phát nhể, đề tài này thú vị đây! :D
Xin đăng lại bài báo phục vụ quý bạn ghé thăm (hoặc để tự đọc hay để cái blog nó đầy :D)
Nguồn: VnExpress
Ngày 11/11, các họa sĩ Lê Thiết Cương, Trần Huy Hoan và Đỗ Sơn sẽ cùng Phan Cẩm Thượng, Nguyễn Quân, Dương Minh Long... tổ chức một triển lãm tại 39 Lý Quốc Sư về đề tài "Nude". Họ tâm sự với VnExpress xung quanh đề tài này.
Họa sĩ Lê Thiết Cương: "Tranh nude chỉ phát triển khi ta khắc phục tâm lý tự sợ"
Tôi bắt đầu vẽ nude từ năm 1991. Bức tranh đầu tiên - "Mất ngủ" - tôi vẽ một người đàn bà đang nằm ngủ, nhưng dáng vẻ đầy trằn trọc, thao thức. Từ đó đến nay tôi có khoảng 10 bức tranh về đề tài này, trong đó có 5 bức không hoàn toàn là nude mà là sex.
Bất kể sinh viên nào khi nhập môn vào nghề họa đều phải vẽ nude bởi tất cả vẻ đẹp của thiên nhiên đều kết tụ vào trong vẻ đẹp của con người, trong những tương quan về đường nét, tỷ lệ. Đó là một trong những nguyên nhân khiến các họa sĩ dù ít hay nhiều đều đến với đề tài này.
Có nhiều quan niệm về tiêu chí của một bức tranh nude đẹp. Nhưng theo tôi có 2 yếu tố quan trọng nhất quyết định sự thành công của một tác phẩm nude, ấy là nhục cảm và mỹ cảm. Nhục cảm được tôi đưa lên làm yếu tố đầu tiên. Đây là cái nhục cảm giữa nam và nữ, là sự cảm nhận của con người về cái đẹp nói chung chứ không phải là nhục cảm giữa họa sĩ với một người mẫu nào cụ thể. Chính vì thế, cái gọi là mỹ cảm được tôi đề cập đến ở yếu tố thứ 2 phải là mỹ cảm mỹ thuật, tức là thứ mỹ cảm được nâng lên thành cảm hứng sáng tạo cho người nghệ sĩ chứ không đơn thuần chỉ dừng lại ở những cảm xúc về cái đẹp như ở người thưởng thức.
Tác phẩm của họa sĩ Đỗ Sơn.
|
Không ít họa sĩ VN vẽ nude nhưng chúng ta chưa có nhiều cuộc triển lãm về đề tài này. Nguyên nhân chủ yếu theo tôi không phải do họa sĩ sợ lộ danh tính người mẫu như một số người đề cập, bởi những bức tranh để lộ danh tính người mẫu như thế là những tác phẩm ở dạng bài tập của sinh viên. Điều chủ yếu theo tôi là chúng ta có một tâm lý tự sợ. Nhưng người ta quên mất thực tế rằng các cụ ta xưa từng rất nhiều lần thể hiện đề tài này trong nhiều loại hình nghệ thuật cổ truyền. Tôi có thể dẫn chứng hàng loạt ví dụ về đề tài nude từng xuất hiện trong lịch sử nghệ thuật VN, trong đó, tiêu biểu nhất là nắp thạp đồng Đào Thịnh với hình ảnh một đôi nam nữ đang ân ái. Ngoài ra, chúng ta có rất nhiều hình ảnh nude trong các tác phẩm gốm sứ và điêu khắc của đình chùa... Đề tài nude chỉ phát triển một khi chúng ta khắc phục được tâm lý tự sợ này.
Họa sĩ, nhà nhiếp ảnh Trần Huy Hoan: "Khi thật liều lĩnh thì tôi chụp vợ"
Tôi vẽ tranh nude từ những năm 1975-1976. Thời kỳ này, định kiến về tranh ảnh nude còn rất nặng nề. Mọi người xem công việc của họa sĩ vẽ nude như là một hành vi phạm pháp.
Lúc ấy tôi đang là sinh viên Đại học Mỹ thuật. Hằng tuần tôi có những giờ vẽ hình họa nude. Có lẽ những giờ học này là “thủ phạm” đẩy tôi đến với ảnh nude.
Cũng vì tâm lý chung của thời bấy giờ là như vậy nên những bức ảnh nude đầu tiên của tôi lại là tượng. Những lúc thật liều lĩnh và khao khát thì tôi chụp vợ nhưng phải dặn đi dặn lại với cô ấy là nếu có gì thì nói đây là ảnh “nội bộ”.
Tranh của họa sĩ Trần Huy Hoan (nằm trong bộ sưu tập của Nguyễn Gia Chiến).
|
Dẫu khó khăn như vậy nhưng tôi không quên nổi cái cảm giác lo sợ trộn lẫn với sung sướng khi từ trong khay thuốc ảnh lờ mờ hiện lên những đường cong mỹ miều trong ánh sáng đỏ nhờ nhờ của phòng tối.
Tranh ảnh nude hấp dẫn khán giả cũng như người nghệ sĩ bởi nó vừa đẹp mà vừa gợi cảm, vừa là lạ mà lại quen quen, vừa cụ thể mà vừa trừu tượng. Rõ ràng là hở hang mà lại hơi thiêu thiếu. Khi đã khỏa thân rõ ràng ít có sự phân biệt giữa người phương Tây và người phương Đông vì đó đều là những vẻ đẹp của con người. Nhưng nude phương Đông vẫn cần thể hiện được cái gì đó là kín đáo, là vẻ đẹp đoan trang của người Á Đông.
Tuy vậy cho đến nay, tâm lý tiếp nhận của người Việt Nam với đề tài này, theo tôi, còn đang là một cuộc dò xét. Họ mang tâm lý giống như khi bàn về sinh lý.
Họa sĩ Đỗ Sơn: "Người Việt chưa có thói quen chơi tranh nude"
Tôi vẽ nude từ năm 1994, xuất phát từ những cảm hứng về vẻ đẹp của bãi biển, bờ cát và con người. Bức tranh nude đầu tiên có tên là "Tắm tiên". Nhà tôi ở Bắc Ninh, có con sông Cầu chảy quanh, chiều chiều những người phụ nữ trong làng thường ra tắm sông. Chân trần và lưng trần, nhìn vào đó bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp kỳ diệu của con người. Là người nghệ sĩ, tôi muốn thể hiện những cảm nhận của mình về vẻ đẹp ấy bằng màu sắc và đường nét.
Tiêu chí để đánh giá một bức tranh đẹp còn tùy thuộc vào quan niệm cá nhân và tùy thời. Ví như trước đây tranh nude đi sâu vào sự thể hiện một cách cụ thể theo phong cách cổ điển, miêu tả con người giống như thật, thì thời hiện đại người nghệ sĩ tôn trọng nhịp điệu của bức tranh. Nghĩa là hội họa hiện đại thể hiện được những màu sắc đậm nét, táo bạo bằng nhiều hình tượng, nhiều bút pháp khiến cho người xem cảm thấy nhịp điệu gấp gáp, mạnh mẽ của cuộc sống ngày nay.
Tác phẩm của họa sĩ Đỗ Sơn.
|
Tất nhiên, một trong những yếu tố quan trọng trong khi vẽ là cảm xúc của người nghệ sĩ trước vẻ đẹp của người mẫu. Đó là những rung động rất người, rất tự nhiên và trong sáng và đã là nghệ sĩ thì không thể vô cảm trước những vẻ đẹp này.
Ở VN, tranh nude chưa phát triển, nó mới được giảng dạy trong trường như bộ môn hình họa cơ bản. Người Việt mình cũng mới chỉ buôn tranh nude chứ chưa có thói quen chơi tranh nude.
Văn hoá và "cuộc xâm lăng văn hoá"
Bìa cuốn sách "Văn hoá & Con người" và tác giả
Khi đọc cuốn sách đó, thấy rõ ông Bạt đưa ra các khái niệm (hoặc gọi là định nghĩa cũng được) rất ngắn gọn và khúc triết cho văn hoá, và cái câu "nghiên cứu/tìm hiểu về con người chính là nghiên cứu/tìm hiểu về văn hoá" là cái câu mình rất khoái.
Trong đó có đoạn ông Bạt giới thiệu về các hình thái thể hiện của văn hoá, các yếu tố tác động vào văn hoá, và liệu có cuộc "xâm lăng văn hoá" hay không? Đọc đến đoạn đó mình rất khoái, vì bây giờ các quốc gia không còn bo bo giữ cửa, bế quan toả cảng nữa nên việc giao lưu văn hoá mạnh hơn thời kỳ trước là tất yếu, và cái cụm từ "xâm lăng văn hoá" nghe nó thật lố lăng và kỳ quái, chặc.
Trong vài năm gần đây, việc ăn mặc, nhộm tóc của thanh niên bị ảnh hưởng rất nhiều từ phim của Hàn Quốc, mình nhìn thấy thì cho là rất chuối, nhưng cũng thấy không phiền phức lắm, cho dù mình rất ghét phim Hàn. Không biết cái điều này có phải là "xâm lăng văn hoá" không nhỉ?
Gần đây loạng đọc vài nơi, sau theo một cái link thì đọc được một bài về vấn đề xâm lăng văn hoá trên báo Nhân Dân của một tác giả thi thoảng viết một số bài khá hay trên Thể thao & Văn hoá (thấy thiên hạ nói rằng tác giả này đang là một cây bút cứng mới nổi trong giới phê bình văn học VN). Mỗi cái đọc xong thì thấy "buồn cười cho cái lưỡi gỗ" nên chợt nhớ về quyển sách của ông Bạt nên viết vài dòng ra đây chơi, mong giải toả nỗi lòng bức bối.
Thời gian sau rảnh rang hơn thì có lẽ sẽ viết tiếp, bây giờ dừng ở đây.
Cập nhật: Hình ảnh ở trên là một số "ngôi sao giải trí" của Việt Nam ăn mặc bắt trước theo các nhân vật trong phim "Hậu duệ mặt trời" của Hàn Quốc (về quân đội của Hàn Quốc), và họ cũng không biết đến các tội ác mà quân đội Hàn Quốc đã gây ra tại Việt Nam trong thời kỳ Chiến tranh Việt nam (1968 - 1972). Sự xâm lăng này đã có kết quả?
Sống ảo...
Mọi lứa tuổi đều có thể bị “sa lầy” vào một thế giới vô thực. Khi người ta tin vào điều gì đó thì tất cả đều có thể. Sống ảo đã gần như là một cuộc sống thực, khi mà người ta chấp nhận nó.
Tuy nhiên vẫn phải gọi là ảo vì nó không tồn tại trên đường đời. Ví như ở mạng ảo có siêu thị, có nơi trao đổi mua bán nhưng không có những con đường hiện hữu dẫn chúng ta đến siêu thị ấy, mà chỉ là những đường link và những cú click chuột đơn giản. Và con người đến với nhau từ những nơi rất xa xôi tưởng như không bao giờ có thể chạm tới, không bao giờ có thể gặp mặt... nếu biết chọn lựa thì ảo có thể biến thành thực, nếu không ảo sẽ mãi mãi là ảo mà thôi...
Source: http://vnn.vietnamnet.vn/cntt/2005/09/486641/
Đọc cũng thấy nhắng nhắng, ảo hay thật cuối cùng do người tham gia quyết định, nếu muốn luôn là ảo thì sẽ mãi là ảo, nếu muốn chuyển từ ảo sang thật thì cần phải có thời gian và cũng phải có điều kiện, chỉ lo là không phân biệt được giữa ảo và thật để cuộc sống lẫn lộn hoặc để bị lừa gạt thôi.
Nhưng dù sao cần phải có bài học, cần phải có vấp ngã để mà khôn ra. Vả lại không việc gì phải sợ để mà từ chối một khu vực, một cách thức truyền thông mạnh mà rẻ...
Hè, đọc xong thì nhớ câu nói chơi "ngu thì chết, chứ bệnh tật gì" :D:P
Cuộc rượt đuổi bằng cấp
Bất mãn sếp, đi học! Thấy đứa trẻ hơn ngồi ghế trên mình, ngứa mắt, cũng đi học!
Tóm lại, cứ bị ức chế thì nên đi học. Một công đôi việc, rất văn minh! Nhưng đi học để làm việc, hay chỉ là rượt đuổi bằng cấp?
Bình: cứ đà này, Việt Nam sẽ có hàng nghìn tiến sỹ, hàng trăm nghìn bằng cấp nhưng công trình thì không có, xã hội chẳng phát triển.
Ôi, giáo dục Việt Nam, thương thay...
Đọc nhiều nhất
-
Phim: Buddha – Cuộc Đời Đức Phật Thích Ca
Bộ phim Buddha về cuộc đời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từ đản sanh đến niết bàn. Bộ phim lấy cảm hứng ( hoặc cũng có thể gọi là được chuyển t... -
Tại sao nhà Tây Sơn sụp đổ?
© Giang Lê - The X file of History Trong lịch sử Việt Nam tồn tại không ít các cuộc khởi nghĩa nông dân; tuy nhiên đỉnh cao nhất phải kể ... -
KHỞI NGHIỆP - TS. Alan Phan
Những gì tôi sắp viết bạn sẽ không thấy trong sách nào hay báo chí nào, mong rằng sau bài này sẽ có nhiều người cân nhắc cơ hội nghề nghiệp ... -
10 kỹ năng & nguyên tắc giúp bạn trở thành chuyên gia
Kiến thức là vô cùng quan trọng và một điều tuyệt nhiên luôn đúng là nếu muốn thành công, bạn cần có một nền tảng kiến thức vững chắc. Tuy... -
Đường Định mệnh (Sự nghiệp/May mắn)
Dẫn nhập: ngày trước cũng tò mò về cái chủ đề chỉ tay, rồi xem tay, rồi tự đọc và tìm hiểu loạn xị cả lên, thực ra kết quả chính là để loè g... -
Ghen tuông có phải là hèn nhát không?
Ghen tuông là rất phức tạp. Nó có nhiều thành phần trong đó. Sự hèn nhát cũng là một trong số đó; thái độ ích kỷ là một phần khác; ham muốn... -
36 câu hỏi để yêu nhau
20 năm trước, nhà tâm lý học người Mỹ Arthur Aron đã tự soạn ra một bộ 36 câu hỏi, với mục đích khiến cho hai người hoàn toàn xa lạ yêu nhau...
Tham khảo
Liên kết web
Phân loại
Báo chí
(55)
Văn hoá
(33)
Tâm lý
(28)
Tán nhảm
(27)
Công nghệ
(25)
Blog
(17)
Xã hội
(16)
Nghề nghiệp
(15)
Phim
(15)
Quora
(14)
Con người
(13)
Kinh doanh
(13)
Nhạc
(13)
Cuộc sống
(11)
Marketing
(11)
Công cụ
(10)
Kỹ năng
(10)
Lập trình
(10)
Lịch sử
(10)
Sách
(10)
Phát triển
(9)
Cặp đôi
(8)
Thiền
(7)
Tình yêu
(7)
Tản mạn
(7)
Sức khoẻ
(6)
Chính trị
(5)
Giáo dục
(5)
Hạnh phúc
(4)
Kim Dung
(4)
Kiếm hiệp
(4)
Mạng xã hội
(4)
Phần mềm
(4)
Tiền tệ
(4)
Tài chính
(4)
Tâm linh
(3)
Phát triển cá nhân
(2)
Quản lý công việc
(2)
Quản lý thời gian
(2)
Thực hành
(2)
Tiếp thị
(2)
Chăm sóc khách hàng
(1)
Làm việc
(1)
Lãnh đạo cá nhân
(1)
Nguỵ biện
(1)
Quản lý cá nhân
(1)
Thương hiệu
(1)