Tự do kiểu Trung Quốc
Mấy năm trước, một tay kỳ cựu trong giới công nghệ nói với tôi: Có lẽ thế hệ sau 90, 95 sẽ không còn biết Google là cái gì. Khi ấy tôi nghĩ đây là chuyện hài hước nhất trên đời. Google, công cụ tìm kiếm hữu ích và mạnh mẽ nhất trên Internet, thế hệ người Trung Quốc mới, những người sống không thể thiếu Internet, làm sao có thể không biết đến Google?
Nhưng đến hôm nay, tôi buộc phải nín cười. Bởi vì cái điều tôi tin rằng không bao giờ có thể xảy ra ấy, dần trở thành sự thật.
Không còn ai ở Trung Quốc quan tâm đến cái gọi là công cụ tìm kiếm Google nữa, người ta bằng lòng với cái gọi là baidu.com, dù sao thì họ cũng chưa được dùng Google bao giờ. Không có nó cũng chẳng chết ai. Mọi người vẫn vui vẻ lướt Weibo, Wechat, nghe nhạc, xem chương trình giải trí. Đối với những người chưa bao giờ sử dụng Google, thiếu công cụ tìm kiếm này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ.
Nhiều năm trước, ở Trung Quốc chúng ta vẫn có thể đăng nhập Facebook.Thực ra Facebook cũng nhàm chán như mạng xã hội xiaonei.com của chúng ta vậy. Nhưng ở đó, chúng ta biết được cuộc sống của người nước ngoài ra sao, có thể dễ dàng thăm hỏi bạn bè ở cách xa hàng vạn km. Có thể đọc rất nhiều trang mạng thú vị mà nếu lên Xiaonei bạn hầu như không bao giờ đọc được. Bạn viết bình luận bằng tiếng Trung, những người comment ngay dưới dòng comment của bạn có thể là một anh chàng người Đài, hoặc người HongKong lạ hoắc nào đó. Bạn viết bình luận bằng tiếng Anh, chưa biết chừng một anh chàng người Bắc Âu, tiếng Anh dở tệ nào đó sẽ nhảy vào bắt chuyện với bạn. Bạn có cảm giác thế giới rộng lớn bỗng nhiên thu nhỏ lại, thành cái làng mà bạn đang sống, bạn chưa kịp thò chân ra khỏi cửa, thì hàng xóm đã đẩy cửa bước vào nhà bạn.
Rồi, ở Trung Quốc không còn Facebook nữa. Lúc đầu, sự mất tích của mạng xã hội này khiến vô số người bất bình. Nhưng sau đó, tiếng nói bất bình phẫn nộ dần tan biến.
Nhiều năm trước, người Trung Quốc chúng ta cũng có thể đăng nhập Twitter. Thực ra Twitter cũng na ná Weibo của chúng ta, nơi mà những dòng tin tức chảy trôi không ngừng, ngồi cả ngày chưa chắc đọc được tin tức gì hay ho hữu dụng. Nhưng chí ít ngay lập tức bạn có thể có được tin tức nóng hổi mà bạn muốn biết. Bạn nhanh chóng biết được điều gì đang “hot” trên thế giới, mà không cần thao tác mấy thứ phức tạp như: copy nội dung, dịch nghĩa, forward, chia đoạn, lấy ý chính, loạn hết cả. Bạn sẽ được biết sự thật, sự thật 100%, chưa qua “gia công” tô hồng bôi đen một cách hoặc vô tình hoặc cố ý như trên Weibo.
Sau đó, Twitter không còn nữa. Đầu tiên là phiên bản chính, rồi đến các phiên bản mô phỏng, rồi mô phỏng của mô phỏng. Bây giờ chỉ còn lại cái bắt chước của cái bắt chước của cái bắt chước, chính là cái mà giờ đây, mỗi ngày bạn chỉ toàn nhìn thấy vô số quảng cáo trên đó.
Nhiều năm trước, chúng ta cũng có thể lên Youtube. Có người cho rằng Youtube là Youku quy mô lớn. Năm ấy, có người mạnh miệng tuyên bố: Không có Youtube cũng không sao, Trung Quốc sẽ nhanh chóng phát triển Youku vượt xa Youtube. Thế mà bao năm trôi qua, mạng Youku vẫn lag dữ dội như vậy, nội dung vẫn rác rưởi như vậy, bản quyền bị ăn cắp, nhạc bị đạo, video clip vẫn nghèo nàn tẻ nhạt đáng thương như vậy. Trên youtube bạn sẽ được xem những nghệ sỹ tài hoa nhất thế giới trình diễn, những clip hài hước nhất, những sáng tạo đỉnh cao, những bản nhạc lay động, những khoảnh khắc tuyệt vời. Còn trên Youku, bạn muốn xem 1 phút clip thì trước tiên phải xem nửa phút quảng cáo.
Và, đúng rồi, còn Instagram. Nhiều người cho rằng Instagram na ná QQ. Nhưng ở đó, tôi follow hơn 600 nghệ sỹ nhiếp ảnh, họ đều là những nhà nhiếp ảnh, ký giả xuất sắc nhất thế giới. Mỗi ngày chiêm ngưỡng tác phẩm của họ, mỗi ngày tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Cảm giác hạnh phúc lâng lâng của người được đi du lịch tại chỗ. Ở đó tôi kết bạn với một anh chàng người Nhật điển trai rất thích selfie, một bác người Hàn hay uống rượu, một ông cụ người Mỹ 10 năm trước từng đến Trung Quốc và nhiệt tình bấm like, viết comment trên mỗi bức ảnh chụp Tử Cấm Thành mà tôi post trên Instagram, một cô bạn người Nga xinh đẹp tuyệt trần. Tôi hầu như không trao đổi nhiều được với họ, vì những trở ngại về ngôn ngữ. Nhưng chỉ cần một vài câu chữ đơn giản, chúng tôi hiểu được thiện ý của nhau, thiện cảm dành cho nhau. Cảm giác ấy, đôi khi còn hưng phấn hơn cả niềm vui gặp mặt những người bạn lâu năm. Bởi vì đó là quá trình giao lưu hoàn toàn tự do của con người thuộc các dân tộc khác nhau trên toàn thế giới. Quá trình ấy thật sự thần kỳ, vô cùng kỳ diệu.
Nhưng giờ đây, nó không còn nữa. Nó không còn nữa bởi vì, bạn gõ một từ đặc biệt nào đó trong một thời điểm đặc biệt nào đó, bạn sẽ chỉ tìm thấy những bức ảnh mặc định. Mặc dù những người tìm kiếm kiểu này không nhiều, mặc dù dẫu có nhận ra điều gì khác lạ nhưng nhiều người chẳng bận tâm, họ không như tôi, cảm thấy trời đất tối sầm, rồi chợt lóe sáng, rồi trời sập. Chúng đã thật sự biến mất, Instagram đã biến mất như thế, Google đã biến mất như thế, Twitter cũng biến mất như thế, Facebook cũng vậy. Không biết người nào, ở đâu, đã nói gì, và ra nghị quyết thế nào, khiến cho hàng tỷ người giống tôi đây lâm vào tình cảnh hệt như “Gotham trên đảo hoang”, chứng kiến từng cây cầu bị bom phá, bị bom phá, lại bị bom phá. Sau rốt, không còn gì nữa cả.
Tôi thường cảm thấy rất bi ai, vô cùng bi ai. Một người tôi không quen, không biết, có thể là một nhóm nào đó đang không ngừng tước đoạt mọi thứ xung quanh tôi, mà tôi thì hoàn toàn bất lực. Tôi oán trách, nhưng họ không nghe thấy, không ai nghe thấy. Tôi tức tối gào lên, phần lớn những người xung quanh tôi đều nhìn tôi như nhìn một kẻ điên. Tôi đau đớn thét lên, tiếng thét của tôi bị chắn bởi bức tường dày cộm, đen đúa. Tiếng kêu thét của tôi trở nên yếu ớt, chẳng truyền đi được bao xa, rồi nó biến mất hệt như những thứ mà tôi bị tước đoạt, bị đánh cắp. Tôi không thấy nó nữa, như thể nó chưa từng tồn tại.
Ai thèm quan tâm đến những thứ vốn chưa từng tồn tại? Những kẻ hậu sinh làm sao thấu hiểu nỗi bi ai của những người từng có được, rồi bị tước đoạt trắng trợn. Tôi từng có tất cả, tôi từng có cả thế giới. Tôi từng được hít hà bầu không khí tự do và uống dòng nước tự do mát lành trên mảnh đất này. Nhưng rồi trong dòng đời dằng dặc bất tận, sinh mệnh tự do của tôi bị giết chết từng chút một, bị khai tử một cách bất thình lình. Nhưng tôi vẫn có cảm giác chúng đang thoi thóp, như thể chúng đang chết dần chết mòn.
Rồi thì cuối cùng chúng cũng chết thật. Và, cùng với cái chết của chúng, ngày càng nhiều chuyện xảy ra, chậm rãi thôi, lặng lẽ thôi, hầu như không ai phát giác ra. Nhưng đúng là chúng đang diễn ra.
Không có Google thì dùng Baidu, có sao đâu? Nhưng một vài kết quả tìm kiếm càng ngày càng bị đẩy lùi về những trang sau, càng ngày càng lùi về sau, và rồi biến mất. Như thể kết quả đó vốn dĩ không hề được tìm thấy vậy.
Không có Facebook thì dùng Xiaonei, có sao đâu? Nhưng những bài viết mà bạn chỉ có thể post trên Facebook sẽ nhanh chóng biến mất trên Xiaonei. Tiếp theo đó, trang xiaonei.com biến thành trang renren.com, chủ đề trên trang này trở thành những chủ đề đại chúng. Mọi người tranh nhau xem bói, tìm hiểu đời tư của người nổi tiếng, chuyện phiếm, nghe nhạc. Không ai bận tâm thứ gì đó đã biến mất, bởi dù sao thì sự tồn tại của thứ đó vốn dĩ rất mờ nhạt.
Không có Youtube thì dùng Youku, có sao đâu? Nhưng lên Youku, bạn thường “được” xem những clip đạo rẻ tiền, và người ăn cắp thì dương dương tự đắc, tự cho mình là tài ba, như thể cái ý tưởng ấy vốn dĩ là của anh ta vậy. Bạn xem và bạn không khỏi giật mình kinh ngạc, sao anh ta có thể làm được như thế nhỉ! Ăn cắp sáng tạo quá! Nhưng bạn đâu biết rằng, bạn có suy nghĩ như thế là vì bạn không hề biết trên đời còn có một trang mạng tên Youtube.
Không có Twitter thì dùng Weibo, có sao đâu? Nhưng khi bạn muốn biết chuyện gì đang xảy ra gần đây, bạn miệt mài tìm kiếm, nhưng càng tìm thì kết quả sau đây hiện ra càng rõ nét: “Theo quy định của pháp luật, kết quả tìm kiếm không được phép hiển thị”. Lâu dần, bạn nghĩ, dù sao biết được tin tức ấy cũng chẳng để làm gì, thôi thì chẳng tìm nữa, chẳng cần nữa.
Và thế là, từng cánh cửa cứ lần lượt bị đóng sập lại. Hôm nay, ở Trung Quốc bạn mở trang www.worldjournal.com, bạn không thấy nó đâu. Ngày mai, trang web mà kiến trúc sư số một thế giới chia sẻ với bạn đọc cũng biến mất. Đầu tiên là tốc độ load rất chậm, rất rùa, sau đó thì hoàn toàn mất hút. Vài hôm nữa, trang tin tức mà trước đó bạn vẫn vào đọc một số bài viết đều đặn mỗi ngày bỗng mất tăm. Những trang viết độc đáo, xuất sắc đó chỉ hiển thị mấy dòng chữ: Không thể hiển thị. Vài tháng nữa, mạng đại học bị đóng cửa, website nhiếp ảnh bị đóng cửa, thậm chí trang tìm kiếm bằng tiếng Nhật của Baidu cũng không còn.
Tiếp đó, trang truyện tranh biến mất, tiếp đó, trang phim hoạt hình không còn. Tiếp đó, trang phim Mỹ đóng cửa, ngay cả trang download phim Mỹ cũng cũng cũng cũng… hoàn toàn biến mất. Tôn trọng bản gốc, bảo vệ bản quyền ư. Thôi được, vậy thì vì sao, ngay cả trang web chia sẻ sub cũng không còn ???
Từng ngọn đèn bị dập tắt. Nguồn sáng chiếu rọi từ bốn phương biến mất. Thế giới đa sắc màu, tươi đẹp rực rỡ của chúng ta bỗng chốc biến thành một màu đen thê thảm.
Trời tối rồi à, thế thì đi ngủ thôi. Cầu cho cơn say này kéo dài mãi mãi, khỏi phải tỉnh lại.
“Vương triều từ đây vững chắc
Giang sơn từ đây thái bình.”
__________
P/S: Dịch từ một bài viết của một tác giả Tiểu Hải, người Trung Quốc. Bạn không tìm thấy bài viết này ở bất cứ trang mạng nào ở Trung Quốc nữa vì nó đã bị gỡ bỏ triệt để, chỉ tồn tại thấp thoáng trong một vài diễn đàn. Nhưng nó đã được share với tốc độ chóng mặt ở Trung Quốc.
__________
Bài của một người dùng internet Trung Quốc, so sánh với quá khứ lúc Trung Quốc chưa đóng cửa internet để kiểm duyệt thông tin trên mạng. Mấy ngày gần đây bài này được chia sẻ nhiều trên Facebook, do một page có tên “Người Trẻ Nhìn” chép lại, xóa đi mấy câu minh họa hình ảnh ở trang web gốc, và phổ biến. Bài gốc có lẽ từ một người dùng có tên “VietFact” dịch và đăng ở trang mạng Hải ngoại phiếm đàm => https://haingoaiphiemdam.com/a380/tu-do-kieu-trung-quoc
AdBlock Rules - 9/2017
Post đây để share anh chị em cần dùng thì xài luôn.
@@*.mongodb.com$document
@@*.blogspot.com$document
@@*.chungta.com$document
@@*.googleservices.com$document
@@*.visualstudio.com$document
@@*.google.com$document
##INS[id*="ads-"]
##INS[id*="eclick"]
##INS[class*="eclick"]
##A[href*="ads-"]
##A[href*="quangcao"]
##A[href*="quangCao"]
##UL[class*="ads-"]
##UL[class*="adv"]
##UL[class*="quangcao"]
##UL[class*="quangCao"]
##DIV[id*="ads-"]
##DIV[id*="adv"]
##DIV[id*="zad"]
##DIV[id*="uniad-"]
##DIV[id*="VnnAds"]
##DIV[id*="vnnAdv"]
##DIV[id*="adVatgia"]
##DIV[id*="eclick"]
##DIV[id*="adtima"]
##DIV[id*="leftads"]
##DIV[id*="left_ads"]
##DIV[id*="rightads"]
##DIV[id*="right_ads"]
##DIV[id*="leftscroll"]
##DIV[id*="left_scroll"]
##DIV[id*="rightscroll"]
##DIV[id*="right_scroll"]
##DIV[class*="ads-"]
##DIV[class*="adv"]
##DIV[class*="eclick"]
##DIV[class*="adtima"]
##DIV[class*="leftads"]
##DIV[class*="left_ads"]
##DIV[class*="rightads"]
##DIV[class*="right_ads"]
##DIV[class*="leftscroll"]
##DIV[class*="left_scroll"]
##DIV[class*="rightscroll"]
##DIV[class*="right_scroll"]
##DIV[class*="advertise"]
##DIV[class*="admicro"]
##DIV[class*="seo"]
##DIV[class*="Seo"]
##DIV[class*="uniad-zone"]
##DIV[class*="VnnAds"]
##DIV[class*="vnnAdv"]
##DIV[data-pos*="ad_"]
##UL[data-pos*="ad_"]
##SCRIPT[src*="novanet.vn"]
##SCRIPT[src*="eclick.vn"]
##SCRIPT[src*="uniad"]
##IFRAME[id*="uniad"]
##IMG[src*="uniad"]
##IMG[src*="ads-"]
##IMG[src*="adv-"]
##EMBED[src*="24hstatic.com"]
vnexpress.net##DIV[id="myvne_taskbar"]
vnexpress.net##SECTION[class="sidebar_home_3"]
vnexpress.net##SECTION[class^="block_banner"]
vnexpress.net##SECTION[class="thongtin_dn"]
vnexpress.net##SECTION[class="box_sp"]
vnexpress.net##HEADER[class="p_header"]
vnexpress.net##FOOTER
ngoisao.net##DIV[class="bottom"]
ngoisao.net##DIV[class="hLeft"]
ngoisao.net##DIV[class="topBanner"]
vietnamnet.vn##DIV[class="fmsidWidgetTaskbar"]
vietnamnet.vn##DIV[class^="Bottom"]
vietnamnet.vn##DIV[id="TopWraper"]
vietnamnetad.vn##DIV[id*="ads"]
tuoitre.vn##HEADER[class="header"]
tuoitre.vn##DIV[class="banner"]
tuoitre.vn##DIV[class*="adv"]
tuoitre.vn##UL[class="list-link"]
tuoitre.vn##DIV[class="bottom-footer"]
tuoitre.vn##DIV[id="Baronet"]
thanhnien.com.vn##DIV[class="wcTop"]
thanhnien.com.vn##DIV[class="row3"]
thanhnien.com.vn##DIV[id="footer"]
thanhnien.com.vn##DIV[class="Pic-Survey"]
tienphong.vn##DIV[class="wrap"]
tienphong.vn##SECTION[class="sponsors"]
tienphong.vn##FOOTER[id="sitefooter"]
tienphong.vn##DIV[class="padB15"]
tienphong.vn##DIV[class="logo"]
dantri.com.vn##DIV[class="header"]
dantri.com.vn##DIV[class="box8 fon18 lh18"]
dantri.com.vn##DIV[class*="footer-content"]
genk.vn##DIV[class="bgheader"]
genk.vn##DIV[class="footer"]
genk.vn##DIV[class="boxnhungsoha"]
genk.vn##DIV[class*="lienketkenh"]
soha.vn##DIV[class="page-top"]
soha.vn##DIV[class="page-head"]
soha.vn##DIV[class="page-foot"]
cafef.vn##DIV[id="top"]
cafef.vn##DIV[id="headerinside"]
cafef.vn##DIV[class*="doitac"]
cafebiz.vn##DIV[id="headerv2"]
cafebiz.vn##DIV[class="footer"]
kenh14.vn##DIV[class="scrolltopheader"]
kenh14.vn##DIV[class="subheader"]
kenh14.vn##DIV[class="footer"]
kenh14.vn##DIV[class="linkMenu"]
afamily.vn##DIV[id="top-menu"]
afamily.vn##DIV[class="af_info fl"]
thethaovanhoa.vn##DIV[class="partner"]
thethaovanhoa.vn##DIV[class*="logos_w"]
thethaovanhoa.vn##DIV[id="footer"]
thethaovanhoa.vn##DIV[class="footer"]
thethaovanhoa.vn##DIV[class*="vga"]
thethaovanhoa.vn##DIV[class*="docbao"]
thethaovanhoa.vn##DIV[id="ttvhpopup"]
thethaovanhoa.vn##DIV[style*="position:fixed"]
bongdaplus.vn##DIV[class="heading"]
bongdaplus.vn##DIV[class="footing"]
bongdaplus.vn##DIV[class="tool_gloss"]
bongdaplus.vn##DIV[id="PageToolbar"]
bongdaplus.vn##IFRAME[src*="adfox.vn"]
bongdaplus.vn##IFRAME[src*="bongdaplus.vn/ads"]
bongda.com.vn##DIV[class="header-wrapper"]
bongda.com.vn##DIV[id*="floating"]
bongda365.com.vn##DIV[class="header-wrapper"]
bongda365.com.vn##DIV[id*="floating"]
giaoduc.net.vn##HEADER[id="header"]
giaoduc.net.vn##FOOTER[id="footer"]
giaoduc.net.vn##P[class^="footer"]
infonet.vn##DIV[class="wrap-header"]
infonet.vn##DIV[class="copyright"]
danviet.vn##DIV[class="row header"]
danviet.vn##DIV[class="row content footer"]
baodatviet.vn##DIV[id="header"]
baodatviet.vn##DIV[class="copyright"]
baodatviet.vn##DIV[class^="footer"]
nld.com.vn##DIV[class="footer"]
vneconomy.vn##DIV[class="footer"]
laodong.com.vn##DIV[class*="banner"]
laodong.com.vn##DIV[class*="thongtin_doanhnghiep"]
laodong.com.vn##TABLE[id*="Ads"]
laodong.com.vn##DIV[class^="main-header"]
laodong.com.vn##FOOTER[id="sitefooter"]
baomoi.com##DIV[id*="BaoMoi_Top"]
docbao.vn##DIV[class="logozone"]
docbao.vn##DIV[class*="adv"]
docbao.vn##DIV[class="footer_ct"]
docbao.vn##DIV[class="related_news_box"]
docbao.com.vn##DIV[id="header"]
motthegioi.vn##DIV[class="logo"]
motthegioi.vn##DIV[class="top-nav"]
motthegioi.vn##DIV[class="search-form float-pane"]
motthegioi.vn##DIV[class="footer"]
kienthuc.net.vn##DIV[class^="logo_adv"]
kienthuc.net.vn##DIV[class="menu clearfix"]
kienthuc.net.vn##DIV[class="info"]
nguoiduatin.vn##DIV[class*="pHeader"]
nguoiduatin.vn##DIV[class="beta right"]
phunutoday.vn##DIV[class="wrapper_top"]
phunutoday.vn##DIV[class="wrapper_bottom"]
24h.com.vn##DIV[id*="SideBar"]
24h.com.vn##DIV[class*="banner"]
24h.com.vn##SPAN[class*="banner"]
24h.com.vn##DIV[class*="footer"]
24h.com.vn##DIV[class="copyright"]
24h.com.vn##html>body>div>center
eva.vn##DIV[id="header"]
eva.vn##DIV[class="info_footer"]
eva.vn##DIV[id*="SideBar"]
eva.vn##DIV[class*="banner"]
eva.vn##SPAN[class*="banner"]
eva.vn##DIV[class*="footer"]
eva.vn##DIV[class="copyright"]
eva.vn##html>body>div>center
trithucvn.net##FOOTER
trithucvn.net##DIV[class="header-content"]
vtc.vn##DIV[class="top"]
vtc.vn##DIV[class="info_footer"]
vtc.vn##DIV[class="footer_bottom"]
tiin.vn##DIV[id*="top-header"]
tiin.vn##DIV[id*="footer-overlay"]
zing.vn##DIV[id*="site-header"]
zing.vn##SECTION[id="product_ads"]
khampha.vn##DIV[class="header"]
khampha.vn##DIV[class="copyright"]
bongdatv.net##DIV[id="block-block-13"]
bongdatv.net##DIV[id="block-block-9"]
bongdatv.net##DIV[id="m88tk"]
kenhhd.tv##DIV[class*="home-column-right"]
crackberry.com##DIV[class="recent-posts"]
crackberry.com##DIV[id="forums_super_nav"]
crackberry.com##DIV[class*="offer"]
crackberry.com##DIV[id="cf-footer-wrapper"]
bbvietnam.com##DIV[class="underPost"]
gocnhinalan.com##HEADER[id="header"]
anhbasam.wordpress.com##DIV[id="sitename"]
nghiencuuquocte.org##DIV[id="branding"]
tiki.vn##DIV[id*="sticky_screen"]
phimmoi.net##DIV[class*="ad-container"]
vietnamnetad.vn
yomedia.vn
“Kéo cắt lông mũi”: Bài học kinh doanh đáng suy ngẫm
Trích từ "100 thương hiệu tạo dựng thành công"
Ở Mỹ có một công ty rất nổi tiếng, tên là Cripite, kinh doanh một thứ hàng không đáng kể, nhưng nổi tiếng khắp nước Mỹ và cả nước ngoài.
Cripite chuyên kinh doanh “Kéo cắt lông mũi” chuyển qua bưu điện. Công ty thường quảng cáo trên các tạp chí có ảnh hưởng và lượng phát hành lớn. Trong lời quảng cáo dùng câu đơn giản, rõ ràng, khách hàng chỉ cần viết rõ địa chỉ và trả tiền tương đương với giá bán lẻ ở thị trường, không lâu sau sẽ nhận được chiếc kéo cắt lông mũi xinh xắn.
Quảng cáo như vậy gây sự chú ý và hiếu kỳ của đông đảo độc giả, họ không ngại bỏ ra 3 USD để thử hư thực. Quả nhiên nhanh chóng nhận được chiếc kéo cắt lông mũi của công ty Cripite gởi bưu điện tới. Kéo sắc, dễ sử dụng, không ai không trầm trồ, thương hiệu của công ty càng được lan truyền rộng.
Mọi người sẽ thắc mắc, công ty Cripite buôn bán nhỏ như vậy làm sao có lợi nhuận? Sự thật lợi nhuận của nó không ở kéo cắt lông mũi mà ở con đường do kéo cắt lông mũi mở ra.
Chúng ta đều biết, bất cứ ai cũng có thể dùng kéo bình thường để cắt lông mũi của mình, chẳng mấy ai cần đến kéo cắt lông mũi chuyện dụng. Cho dù có, họ cũng có thể mua được ở bất cứ cửa hàng nào, đâu cần thiết phải mua qua bưu điện thứ hàng nhỏ bé đó.
Công ty, khiến rất nhiều người vốn không cần thiết lắm thứ nhỏ nhặt này lại thích thú muốn thử, như vậy là mục đích của công ty đã đạt được.
Thì ra, công ty Cripite triển khai dịch vụ kiếm tiền bằng cách cho thuê danh sách khách hàng mua kéo cắt lông mũi qua bưu điện. Họ nhập tên tuổi, địa chỉ khách hàng mua qua bưu điện vào máy tính, sau đó bán cho các công ty mua bán hàng qua bưu điện khác, công ty quảng cáo, công ty dịch vụ tư vấn,…
Đồng thời công ty cũng nhận làm dịch vụ tuyên truyền quảng cáo cho các nhà kinh doanh và công ty dịch vụ quảng cáo khác, khi gởi kéo cắt lông mũi của mình thì gởi kèm đồ quảng cáo hàng hóa khác, từ đó có thể thu được một khoản tiền.
Thu lợi qua thủ đoạn kinh doanh này của Cripite hết sức khả quan. Kéo cắt lông mũi, do một công ty dụng cụ dao kéo ở New York nhận làm, thông qua bưu điện bán mỗi chiếc 2,99 USD, lợi nhuận chỉ có 6%, tương đương 0,18 USD.
Nhưng mỗi lần thực hiện thành công một vụ bán qua bưu điện thì danh sách khách hàng sẽ tăng thêm một tên mới. Danh sách này cho thuê hoặc đem bán mỗi tên có thể thu được từ 0,03 đến 0,75 USD, mỗi danh sách có thể bán được nhiều lần.
Như vậy thu nhập của nó gấp nhiều lần so với số tiền bán kéo kiếm được, cộng thêm thu nhập gởi kèm sản phẩm tuyên truyền quảng cáo khác cho khách hàng thì thu nhập càng lớn.
Kéo cắt lông mũi Cripite đều in mác Cripite. Công ty đặt đại lý bán hàng qua bưu điện ở hàng ngàn địa điểm khắp nước, khiến thương hiệu càng lan rộng. Sự thành công về kinh doanh của Cripite khiến người ta không thể hiểu nổi.
Theo một bài báo trên tập san Tiền tệ ở Washington thì: Số người mua kéo cắt lông mũi Cripite qua bưu điện đã gửi phiếu đặt tạp chí này rất nhiều và những người đó cơ bản không biết vì sao tạp chí này lại biết tên tuổi và địa chỉ của họ.
Một dự án phần mềm trong đời thực....
Thế nên post lại cái tranh cũ cách đây hơn 10 năm về dự án phần mềm, nó không những có vẻ giống mà là giống 100% luôn.
Visual Studio Code - Công cụ soạn thảo, lập trình, ... toẹt vời...
- Lâu rồi không viết cái gì cả... :p
- Mới tậu con MacBook Pro 13 TouchBar, giờ chạy macOS là OS chính cho client, phần viết mã cho back-end thì vưỡn xài C# (vì fully async). C# thì có thể viết mã bằng Visual Studio for Mac (vốn gốc là Xamarin Studio), dưng cần nhiều loại services khác nhau nên vẫn dùng Windows 10 cho chạy trong máy áo của Parallels.com (thế là đi toi $99/year)
Phía client thì trước toàn dùng Sublime Text 3, phải cài cắm một mớ plug-ins vào nữa, dùng thì cũng sướng, mỗi cái cứ xểnh ra tý là bạn ý mè nheo mình bỏ ra $70 để mua.
Giờ cái Visual Studio Code đã là v1.12 (sau 2 năm 1 tháng bổ sung - kể từ ngày ra mắt 4/2015), giờ quá là ngon thế nên thử phát, rồi quyết định dùng chính làm công cụ ở phần font-end.
Lý do thì bao gồm mấy lý do sau:
- Nhanh, nhẹ (ngang ngửa với Sublime Text), tất nhiên là chạy ngon trên Mac, Linux (Windows thì mặc định rồi)
- Hỗ trợ block folding (thu gọn/mở các khối), lưu trại thái thu gọn/mở khi khởi động lại (Sublime Text không có món này, mỗi lần mở lại muốn gọn để lướt nhanh thì phải làm lại bằng tay khá mệt, giờ Visual Studio Code làm ngon thì lại càng có lý do để bye bye Sublime Text)
- Tích hợp sẵn git & terminal, mở ra gõ vài phát rồi đóng lại rồi mở lại rồi...
- Plug-ins thì có sẵn một mớ, giờ đang phang Ionic/Cordova mí cả Angular nên mấy cái plug-ins này quá ngon (chưa kể cái plug-in hiện file icons nữa)
- Dùng lại được các theme đã customized cho Sublime Text
- TypeScript thì native support luôn (vì VS Code được viết chính bằng TypeScript mờ)
Thế nên xài đi thôi, download ở đâu thì hỏi anh Gúc nhé...
MP3.HQLinks - Tải nhạc chất lượng cao từ Zing MP3 (không cần tài khoản VIP)
Nếu muốn download thì dùng cái này: https://linksvip.net/get-link.html#GetlinkZingMP3
---------------------------
Mấy năm trước có viết cái tool để dùng cho bản thân khi cần download nhạc từ mấy site nhạc kiểu như Zing MP3, Nhạc Số, ... về (tất nhiên là nhạc chất lượng cao 320kbps - HQ - high quality), thi thoảng dùng thấy có lỗi hoặc các bạn ý thay đổi thì lại cập nhật lại.
Giờ thì nhacSO.net ngỏm (đóng cửa), còn mỗi cái Zing MP3 mà các bạn ý cứ đổi mới hay sửa linh tinh, lại gần Tết nên thi thoảng lại có anh em hỏi "tại sao không download được?". Thế nên bỏ ra ít thời gian sửa/viết lại chút để mềnh cũng dùng luôn. Giờ đã ngon lành nên share để anh chị em dùng, đồng thời cũng đặt ở chế độ mã nguồn mở (open source) để nhỡ các bạn ở Zing MP3 có thay đổi thì anh em nào biết code chủ động sửa lại mà dùng luôn.
Hiện tại đang đặt ở GitHub, mở theo địa chỉ này: https://github.com/quynh-ng/MP3.HQLinks
Nếu muốn dùng luôn thì download 03 files trong folder "bin" về là OK. Chú ý: chạy trên Windows, cần có .NET Framework 4.5, nếu là Windows 10 thì download về dùng được ngay (vì cái .NET 4.5 này trong Windows 10 có sẵn rồi).
Còn muốn lấy source code thì có sẵn ở folder "src" rồi, nguyên project với mã là viết bằng C#, project/solution thì mở bằng Visual Studio 2015 là OK.
Chú ý: download về xong thì nhớ biên tập lại các tag của MP3, thêm ảnh cover để đưa vào thư viện nhạc trên điện thoại thì cái nào nhìn ra cái đó nhé - xem bài này.
10 năm iPhone
Hôm nay, 9/1/2017 (10 năm sau) thì những anh smartphones hào kia đâu rồi? Nokia đâu rồi? Paml đâu rồi? Và sắp tới cũng sẽ là "BackBerry/RIM đâu rồi?". Và dù thích hay ghét thì đều phải thừa nhận iPhone đã thay đổi toàn bộ smartphone và là hình mẫu cho tất cả các loại smartphones trong 10 năm qua.
Nhân sự kiện này thì post lại series video ra mắt iPhone trong 10 năm vừa qua (post lại vì hồi trước không sao tìm được bản HD).
2007 - iPhone phiên bản đầu tiên
2008 - iPhone 3G
2009 - iPhone 3GS
2010 - iPhone 4
2011 - iPhone 4S (01 ngày sau Apple chính thức thông báo Steve Jobs qua đời)
2012 - iPhone 5
2013 - iPhone 5C
2013 - iPhone 5S
2014 - iPhone 6 & 6 Plus
2015 - iPhone 6s & 6s Plus
2016 - iPhone SE
2016 - iPhone 7 & 7 Plus
Make America great again
Nước Việt là của người Việt. Người Việt sẽ dùng hàng Việt. Lịch sử của Việt Nam là lịch sử của giữ nước. Lịch sử của Việt Nam là đánh đuổi ngoại xâm. Chưa bao giờ và không bao giờ có chỗ cho Trung Quốc ở đất nước này. Trung Quốc, hàng Trung Quốc, người Trung Quốc phải biến mất khỏi Việt Nam. Cùng nhau, chúng ta sẽ làm Quốc gia này trở nên vĩ đại, một lần nữa.Nghe cũng khá thuyết phục chứ, nhỉ? Và cứ thử đặt những luận điểm này vào một ứng viên cho chức tổng thống Việt Nam (à, dĩ nhiên là giả tưởng), liệu bạn có – ít nhất là cân nhắc, việc đưa cho ông/ bà ta một phiếu bầu hay không?
Nếu có, xin chúc mừng, bạn chắc chắn cũng sẽ là đối tượng mục tiêu của Donald Trump, Adolf Hitler và hàng loạt ứng cử viên khác mà sau này sẽ khiến người đời sẽ thốt lên: ”Làm thế quái nào mà một kẻ như vậy lại có thể trúng cử được?”.
Và ngay sau đây, chúng ta sẽ đi tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy.
Bạn có thấy “Make America great again” và “Aryan master race - Chủng tộc Aryan thượng đẳng” có sự tương đồng không? Đây chính là 2 luận điểm của Donald Trump và Adolf Hitler, giống nhau một cách kì lạ dù cách xa nhau tới 70 năm, và chắc chắn trong 70 năm nữa, người ta vẫn sẽ bắt gặp những tuyên ngôn tương tự. Đó là những câu nói đánh thẳng vào sự tự tôn dân tộc luôn ẩn hiện, dù ít hay nhiều, ở mỗi Quốc gia. Cảm giác lâng lâng tự hào khi bạn lần đầu nghe thấy tiếng Quốc ca vang lên tại Olympic hay xúc động khi nghe kể về những chiến công trong lịch sử của cha ông cũng chính là những điều như vậy. Chỉ có điều, chính sự tự hào và lòng tự tôn ấy ấy cũng sẽ trở nên nguy hiểm khi trở thành lòng dân tộc hẹp hòi. Mà những tư tưởng như vậy không nhất thiết chỉ xuất hiện tại những nước “lớn”.
Ở Việt Nam, hàng ngày, hàng giờ, có những người vẫn hả hê “Đáng đời chúng nó” khi nghe tin người dân Trung Quốc gặp nạn. Ở Việt Nam, cũng đang có những người cười đùa trên nỗi đau của cả một dân tộc như Chiêm Thành, coi như đó là việc đương nhiên. Ở Việt Nam, cũng có những người mơ về một ngày thống nhất Lưỡng Quảng và nói chuyện “diệt chủng” dân Tàu dễ như nói chuyện mua rau ngoài chợ.
Chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi có thể làm cho người ta mù quáng. Người ta tìm thấy trong chủ nghĩa đó một sự thỏa thuê cá nhân để cảm thấy bản thân vĩ đại và cao cả hơn những gì họ vốn có và hạ thấp tất cả những kẻ xung quanh.
Vậy nên, cũng không có gì khó hiểu khi một người phân biệt giới tính, kì thị chủng tộc, sẵn sàng bộc lộ sự ích kỉ và vô lương của mình một cách công khai như Donald Trump đang đường hoàng đi đến những nấc thang cuối cùng để leo vào Nhà Trắng. Trump hứa sẽ xây một bức tường ngăn cách Mexico và người da màu, Trump tin rằng các chính sách công đều là lãng phí, Trump kích động một cuộc chiến toàn diện vào Trung Quốc để lấy lại vị thế của Hoa Kì.
Tất cả những điều tưởng như ngớ ngẩn và hoang đường với người dân các nước bỗng trở nên hợp lý và đáng kì vọng với một số không nhỏ người Mỹ, những người luôn sẵn sàng tin vào sự thượng đẳng của bản thân, tin vào thiên đường của sự áp bực mà ở đó họ, hay Quốc gia/ dân tộc của họ sẽ đứng bên trên người khác. Đã luôn và sẽ luôn có những người mù quáng tin vào những điều như vậy.
Đây là một post ở trên page “Ăn rau muống nói chuyện lịch sử” trước ngày bầu cử tổng thống Hoa Kỳ (8/11/2016), tuy mục đích chính là nói về chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi mà Donald Trump (giờ đã là tổng thống đã đắc cử) là đại diện (và có liên hệ sang Việt Nam), nhưng có khá nhiều điểm liên hệ với một số người xung quanh khi đến giờ này vẫn còn tư tưởng "khát máu" dù tuổi khá trẻ (dưới 50 - làm việc trong cơ quan công quyền). Thế nên post lại để đôi khi đọc lại, và cũng để nhớ để mà tránh xa những người như thế này.
Lịch sử - và thời gian sẽ là câu trả lời.
“Văn Minh”
© Mạnh Kim (Facebook)
Đọc cái gọi là “bộ quy tắc ứng xử” của thành phố “ngàn năm văn vật” chỉ thấy nực cười, không phải vì một số quy định kỳ lạ mà là sự mỉa mai nằm trong bản chất sự việc. Cái cây văn hóa một thời bị đốn chặt không thương tiếc, đến mức cái gốc cũng thối ruỗng, giờ lại lượm lặt vài chiếc cành khô và trưng ra rồi gán cho nó là “văn hóa” và gọi đó là “những quy tắc ứng xử cơ bản”! Câu chuyện này khiến nhớ lại thời điểm Trung Quốc chuẩn bị Thế vận hội 2008, khi cả nước Trung Quốc giương cao khẩu hiệu “người người văn minh, nhà nhà văn minh”.
Hệt như mọi phong trào khác của đất nước cộng sản sống với “văn hóa tuyên truyền” và “văn hóa cổ động”, “sống văn minh” cũng được xây dựng thành “phong trào thi đua” để “đón chào Thế vận hội”. Không bạ đâu khạc đó, không vứt rác lung tung, không thụi cùi chỏ vào mặt nhau khi tranh cãi… là vài trong số “quy tắc ứng xử” được Trung Quốc phát động. “Giới chức văn hóa” gọi đó là sự “điều chỉnh “phần mềm” văn hóa công cộng”. Chiến dịch được thực hiện đồng bộ tại khắp thành phố lớn, từ các khóa dạy ngắn trên truyền hình, biểu ngữ tuyên truyền đến các cuộc “thi ứng xử” tại nhiều địa phương…
Các chương trình trò chuyện truyền hình, kịch, tiểu phẩm hài – tóm lại là nhiều hình thức phương tiện truyền thông – đều được tận dụng để dạy dân chúng sống lịch sự hơn, từ cách đi đứng-xếp hàng nơi công cộng đến việc dùng điện thoại. Nhiều đại học cũng tổ chức thi ứng xử; biểu ngữ tuyên truyền được dán khắp làng mạc; và bà con chòm xóm được khuyến khích tham gia cuộc thi “cộng đồng văn minh”.
“Ăn uống cho phải phép cũng là một vấn đề lớn” – theo giáo sư Ge Chenhong – “Dân Trung Quốc có thói quen húp xì xụp, không hề biết định nghĩa cái khăn lót là gì, nhổ xương toèn toẹt lên bàn hoặc xuống sàn. Cách đây 20 năm thì không sao nhưng bây giờ thấy kỳ lắm!”. “Ở đây, bạn có thể thấy những người mới hôm qua còn chưa có cái ăn mà hôm nay đã là triệu phú” – lời kể của June Yamada, hiệu trưởng một trường dạy nghi thức giao tiếp và ứng xử, tác giả quyển "Hãy nói như thế này, bạn nhé!" – “Họ có được ăn học đầy đủ hồi nào đâu nhưng họ có tiền. Vì vậy, họ vẫn tiếp tục quên đi tắm trong ba ngày”!
Trước đó, mùa hè 2005, chính quyền Bắc Kinh thực hiện “tháng giáo dục ứng xử trong công ty” trong khuôn khổ chiến dịch văn minh thực hiện toàn quốc. Hơn 100.000 công nhân phải tham gia khóa huấn luyện cách cười; vận vớ sạch khi đến công sở; vệ sinh cá nhân tươm tất... Tháng 5-2007, nhân viên “Phòng văn minh tinh thần Bắc Kinh” (có cả một cơ quan như thế!) túa ra đường phố để phát tờ rơi và kêu gọi bà con chấm dứt khạc nhổ bừa bãi. Trong 7 ngày, người ta phát 100.000 túi nhổ nhưng gần như rất ít người xài. Vào ngày 11 hàng tháng, nhân viên tuyên truyền văn hóa xuất hiện tại nhiều địa điểm công cộng, cầm cờ vẫy, kêu gọi mọi người… xếp hàng trật tự…
Thế nhưng rồi sao? Sau ngần ấy thời gian được “điều chỉnh phần mềm văn hóa”, người dân nói chung và du khách Trung Quốc nói riêng vẫn “nổi tiếng” với những hành vi kinh khủng của họ. Trung Quốc vẫn tiếp tục “khủng hoảng văn hóa” ở nhiều mặt. Reuters (27-12-2016) cho biết, Trung Quốc chuẩn bị thực hiện cái gọi là “cuộc cách mạng nhà vệ sinh” với dự án xây mới hoặc “cải tạo” 100.000 nhà vệ sinh công cộng. Những ai từng đi du lịch Trung Quốc hẳn có thể “cảm nhận” “sự khác biệt” của nhà vệ sinh công cộng nước này như thế nào (tôi là… một “nhân chứng”!).
Văn hóa không thể xây dựng từ những chiến dịch tuyên truyền, đặc biệt khi mà văn hóa đã bị đốn trốc gốc, khi nhận thức văn hóa đã bị uốn nắn lệch lạc. Không thể xây căn nhà khi mà cái móng đã mục rữa. Văn hóa là dựng người. Văn hóa không thể đến từ những “mô hình” mang tính hình thức như “khu phố văn hóa” hoặc “làng văn hóa”. Văn hóa cũng khó có thể trở thành một nếp sống đàng hoàng lâu dài, nếu nó được thực hiện như một cách “đối phó thời vụ” qua các chiến dịch “thi đua”; và khi “phản xạ có văn hóa” đã dần bị triệt tiêu. Để kiến tạo lại một nền văn hóa xuống dốc, điều cần làm là tìm hiểu nguyên nhân khiến nó suy đồi và sửa lại từ đó, chứ không phải tạo ra cái gọi là “bộ quy tắc ứng xử”. Điều đó cũng giống như tưới vài giọt nước cho một cái cây khô mục đã chết. Giáo dục và xây dựng căn bản đạo đức mới là những viên gạch cần thiết để dựng ngôi nhà văn hóa. Hơn nữa, “phần mềm văn hóa” không có giá trị gì nếu bản thân “hệ điều hành” không có văn hóa.
Đọc nhiều nhất
-
Đường Định mệnh (Sự nghiệp/May mắn)
Dẫn nhập: ngày trước cũng tò mò về cái chủ đề chỉ tay, rồi xem tay, rồi tự đọc và tìm hiểu loạn xị cả lên, thực ra kết quả chính là để loè g... -
Nguyệt Ánh: Chill-out là thương hiệu của tôi
Chủ đề cuộc gặp lần này xoay quanh dự án Nguyệt Ánh Chill-out của Nguyệt Ánh đang được chú ý trên báo chí, trong các forum âm nhạc và cả ở ... -
Phim: Buddha – Cuộc Đời Đức Phật Thích Ca
Bộ phim Buddha về cuộc đời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từ đản sanh đến niết bàn. Bộ phim lấy cảm hứng ( hoặc cũng có thể gọi là được chuyển t... -
10 kỹ năng & nguyên tắc giúp bạn trở thành chuyên gia
Kiến thức là vô cùng quan trọng và một điều tuyệt nhiên luôn đúng là nếu muốn thành công, bạn cần có một nền tảng kiến thức vững chắc. Tuy... -
Hiệu ứng domino và bí quyết tạo lập chuỗi các thói quen tích cực trong cuộc sống
Các hành vi của con người đều có mối liên hệ tương tác lẫn nhau Hãy lấy ví dụ về trường hợp của Jennifer Lee Dukes. Sau hơn 2 thập kỷ, từ k... -
Ghen tuông có phải là hèn nhát không?
Ghen tuông là rất phức tạp. Nó có nhiều thành phần trong đó. Sự hèn nhát cũng là một trong số đó; thái độ ích kỷ là một phần khác; ham muốn... -
KHỞI NGHIỆP - TS. Alan Phan
Những gì tôi sắp viết bạn sẽ không thấy trong sách nào hay báo chí nào, mong rằng sau bài này sẽ có nhiều người cân nhắc cơ hội nghề nghiệp ...
Tham khảo
Liên kết web
Phân loại
Báo chí
(55)
Văn hoá
(33)
Tâm lý
(28)
Tán nhảm
(27)
Công nghệ
(25)
Blog
(17)
Xã hội
(16)
Nghề nghiệp
(15)
Phim
(15)
Quora
(14)
Con người
(13)
Kinh doanh
(13)
Nhạc
(13)
Cuộc sống
(11)
Marketing
(11)
Công cụ
(10)
Kỹ năng
(10)
Lập trình
(10)
Lịch sử
(10)
Sách
(10)
Phát triển
(9)
Cặp đôi
(8)
Thiền
(7)
Tình yêu
(7)
Tản mạn
(7)
Sức khoẻ
(6)
Chính trị
(5)
Giáo dục
(5)
Hạnh phúc
(4)
Kim Dung
(4)
Kiếm hiệp
(4)
Mạng xã hội
(4)
Phần mềm
(4)
Tiền tệ
(4)
Tài chính
(4)
Phát triển cá nhân
(3)
Tâm linh
(3)
Quản lý công việc
(2)
Quản lý thời gian
(2)
Thực hành
(2)
Tiếp thị
(2)
Chăm sóc khách hàng
(1)
Làm việc
(1)
Lãnh đạo cá nhân
(1)
Nguỵ biện
(1)
Quản lý cá nhân
(1)
Thương hiệu
(1)