Giá như....
Mỗi cái giờ đang làm việc, hỗ trợ um tý mẹt nên chưa viết ngay được, để tối....
Một góc phố Hà Nội sáng 8/5/2009
Đến công ty người cứ bải hoải, ý tưởng/suy nghĩ trong đầu cạn kiệt, thế nên nghỉ tý, ra ban công ngóng chút, chụp mấy cái ảnh linh tinh để post lên đây, cũng lâu quá rồi chẳng viết lách gì cả mà.
Góc phố Thái Hà + Tây Sơn, không rõ là 9h sáng hay 6h chiều đây?
Hồ Thành Công trong cơn mưa xầm xì đang kéo đến lúc 9h sáng nay
Phố Láng Hạ lúc 9h sáng, phải bật đèn xe lên không tông vào nhau.
Khu "Xóm Liều" cạnh bờ sông Tô Lịch dọch phố Thái Hà lúc 9h sáng nay
Ci cóp cho cọp nó ăn....
Viết vài dòng chơi, đọc tiếp cuốn nữa rồi viết tiếp vậy.
Hà Nội đã mở rộng
Mời đọc chơi mấy cái bài báo dính dáng đến cái chỉ thị này tý:
- Địa giới Hà Nội chính thức mở rộng từ 1/8 - VnExpress
- Quốc hội đã thông qua Nghị quyết mở rộng Hà Nội - VietnamNet
- Quốc hội thông qua điều chỉnh địa giới hành chính thủ đô Hà Nội - DDDN.com.vn
Văn hoá & Con người - Nguyễn Trần Bạt
"Văn hoá và con người" - như ông bộc bạch: Cuốn sách là một phần trong những cố gắng nhằm lý giải một số hiện tượng của cuộc sống xuất phát từ những đòi hỏi của chính nó. Ông không có tham vọng to tát mang tính triết học mà chỉ mong những nghiên cứu của mình như là kết quả của những suy tưởng khởi nguồn từ những ý niệm lắng lại trong tâm hồn mình, khi cuộc sống đã đi qua nó.
Chẳng hạn như về tự do, một đề tài trăn trở qua nhiều tiểu luận của ông, ông so sánh: Các công ty Mỹ như một tổ ong, có người ra và người vào, dựa trên một tiêu chuẩn nào đó với cơ chế thông thoáng. Mô hình này tốt hơn, bởi nó dựa trên sự tự do của con người, bởi vì sớm hay muộn, sự phát triển của xã hội cũng dựa trên sự thức tỉnh của các giá trị cá nhân. Toàn cầu hoá và hội nhập là một minh chứng cho sự dần mất đi của các giá trị khu trú để cho phép con người trở thành một đối tượng độc lập. Đó là cá nhân.
Lần đầu biết đến quyển sách này là sau khi đọc xong bài phỏng vấn, nhưng tìm mua thì không được, hoá ra bác Bạt không bán mà chỉ tặng, mà muốn được tặng thì phải liên hệ đến nói chuyện với bác ý, bác ý nói chuyện xong thấy ưng thì mới tặng.
Được tặng rồi gì dần dần cũng đưa cuốn sách này lên online (tại site ChungTa.com) để tất cả mọi người được đọc (tất nhiên là có sự đồng ý của bác Bạt).
Giờ note ra đây để ai cần đọc thì vào site ChungTa.com đọc (và cũng để dùng lại khi cần đọc lại).
Bìa cuốn sách "Văn hoá & Con người" và tác giả
Đất nước ưu việt.....!!!!....
Chiều tối qua ngồi ăn cơm xem cái phóng sự này tý nữa thì đập cái bát đang ăn. Chưa vợ chưa con, tất cả nhà từ lớn đến bé có mỗi một con nhóc hơn 1 tuổi cưng như trứng mỏng (con của đứa em gái), thế nên khi xem phóng sự thì chỉ muốn cầm dao đến băm cho cái con mẹ ở Đồng Nai này vài phát vào mặt.
Báo chí này hôm nay thì cứ gọi là um tý mẹt lên rồi, nhưng có lẽ cái thread trên WebTreTho.com là hay nhất (vì nó là trạng thái của nhiều bà mẹ trẻ).
Ở cái phóng phóng sự trên, thì có lẽ cái đoạn phỏng vấn "bà lão" hàng xóm ở cạnh là hay nhất, thể hiện toàn diện một sản phẩm ưu việt của cái đất nước này, nhất là ở cái đoạn "..Con cháu của người ta thì cũng như con cháu của tôi. Tôi thương xót lắm. Tôi cũng không dám nói.." (xem trên VTV tại đây). Thảo nào cái đất nước này ngày càng phát triển, cái bọn tư bản cứ gọi là chạy dài mới đuổi kịp được.
Giáo sư Cao Xuân Hạo, VTV và văn hoá tang lễ
Hôm nay ngứa ngoáy thế quái nào mà đọc thấy cái bài viết của ông Trần Ngọc Thêm (nói riêng là mình khoái cái ông Thêm này ở chủ đề văn hoá lúa nước của người Việt) thế nên tò mò đọc, đọc xong lộn hết cả ruột vì cái "văn hoá đẳng cấp" của cái nước Việt chúng ta nên cóp-pi rồi pót lại ở đây để hầu quí bạn ghé thăm đọc chơi.
GS. Cao Xuân Hạo
TỪ CHUYỆN GS. CAO XUÂN HẠO VÀ ĐÀI TRUYỀN HÌNH VTV, BÀN VỀ VĂN HOÁ TANG LỄ VIỆT NAM HIỆN ĐẠI
GS.TSKH. Trần Ngọc Thêm, Đại học Quốc gia TP. HCM
Ghi chú của tác giả: Đây và version 2.0 của bài viết về GS. Cao Xuân Hạo và đài VTV (sau khi thẩm tra lại các chi tiết và suy nghĩ thêm về khía cạnh văn hoá học của vấn đề).
------------------------------
I- SỰ KIỆN
Chiều 24-10-2007 vừa qua tôi đi viếng GS. Cao Xuân Hạo về. Lòng thấy buồn. Phần buồn vì thương tiếc Anh. Phần buồn vì suy nghĩ lan man quanh chuyện "văn hoá tang lễ".
Số là sau khi vào viếng GS. Cao Xuân Hạo ra PGS.TS. Hoàng Dũng (một thành viên của Ban tang lễ) đã kể cho tôi nghe câu chuyện về "bếp núc" của tang lễ này.
Chuyện rằng hôm trước anh - Hoàng Dũng - mang giấy báo tử và bản tin buồn về sự ra đi của GS. Cao Xuân Hạo do Ban tang lễ và gia đình soạn thảo tới Văn phòng đại diện Đài truyền hình VTV để liên hệ đăng cáo phó.
Sau khi xem xong hai thứ giấy tờ cô nhân viên tiếp khách băn khoăn hỏi: "Thưa bác (PGS.TS. Hoàng Dũng tuy chưa già nhưng tóc đã bạc trắng cả) bác còn thứ giấy tờ nào nữa không?"
"Tôi không hiểu - PGS. Hoàng Dũng trả lời - tôi nghĩ hai thứ giấy này và danh tiếng của GS. Cao Xuân Hạo đã là quá đủ. Ý chị muốn hỏi loại giấy nào?"
"Cháu muốn nói đến giấy chứng nhận 45 năm tuổi Đảng. VTV chỉ đăng cáo phó cho những người có 45 năm tuổi Đảng (trở lên?). Bác không biết chứ mỗi phút lên hình ở đài cháu là tiền cả đấy. Nếu bác đăng quảng cáo thì phải tốn 25-30 triệu còn nếu có giấy chứng nhận 45 năm tuổi Đảng thì chỉ mất có 300 nghìn đồng thôi".
Một vị giáo sư đến viếng có mặt lúc đó bèn cho biết thêm là mấy tháng trước khi PGS.TSKH. Nguyễn Hữu Đức - một nhà toán học đương kim Hiệu trưởng Trường đại học Đà Lạt - qua đời Trường đại học Đà Lạt đã không thể đăng tin buồn trên VTV cũng vì chính cái quy định 45 năm tuổi Đảng đó nên đành phải đăng cáo phó trên Đài truyền hình Hà Nội để bạn bè và đồng nghiệp trên đất Bắc biết tin.
PGS.TS. Đặng Ngọc Lệ một thành viên khác trong Ban tang lễ GS. Cao Xuân Hạo cũng thông tin rằng vừa trong tuần trước ông Trần Duy Châu một cán bộ giảng dạy văn học lâu năm nguyên phó hiệu trưởng Trường Đại học Sư phạm Tp. HCM 58 tuổi Đảng đã không thể đưa lên Nghĩa trang thành phố ở Thủ Đức mà phải đưa về Củ Chi vì có quy định là Nghĩa trang thành phố ở Thủ Đức chỉ dành cho những người có 60 năm tuổi Đảng mà ông Châu thì còn thiếu tới 2 tuổi!
Nghe chuyện mọi người (mà toàn là các nhà trí thức cỡ "nhỡ" trở lên cả) chỉ còn biết lắc đầu.
II- BÀN LUẬN
Tôi hiểu rằng VTV là Đài truyền hình trung ương phát sóng cả nước. Không thể bất kỳ ai đưa cáo phó đến cũng nhận đăng được. Nếu thế có mà phải thành lập riêng một kênh chuyên đăng cáo phó! Thành thử phải đặt ra nguyên tắc phân loại. Chọn những người có 45 năm tuổi Đảng chính là một nguyên tắc phân loại như thế. Vấn đề chỉ còn là nguyên tắc phân loại ấy có hợp lý hay không mà thôi.
Mới nghe qua thì thấy rất ổn. Những đảng viên lâu năm và cán bộ cao cấp được ưu tiên là phải.
Song nếu nghĩ kỹ sẽ thấy không ít điều bất ổn trong đó.
Điều bất ổn thứ nhất là ở chỗ nguyên tắc phân loại này phát huy một nét xấu của văn hoá truyền thống Việt Nam hình thành từ thời phong kiến đến nay - đó là tính đẳng cấp.
Thời phong kiến đẳng cấp vua chúa quý tộc luôn nắm mọi độc quyền ưu tiên trong xã hội.
Thời kỳ bao cấp cái tính đẳng cấp mà cha ông chúng ta đã làm cách mạng để cố gắng xoá bỏ ấy vẫn tiếp tục tồn tại dưới nhiều hình thức như quyền cấp phát nhà ở (biệt thự hay chung cư) quyền cấp xe volga (đen hay trắng) tem phiếu thực phẩm (mua ở cửa hàng Tông Đản - một cửa hàng chuyên bán thực phẩm cho cán bộ cao cấp ở phố Tông Đản gần Ngân hàng Trung ương Hà Nội - hay cửa hàng phường xóm) v.v. Cùng với đời sống khá lên tem phiếu thực phẩm đã từ lâu không còn. Quyền cấp phát nhà gần như cũng đã chấm dứt. Quyền cấp xe riêng thì vẫn còn nhiều vị đã nghỉ hưu rồi mà vẫn khư khư giữ cái xe đen mà nhất định không chịu trả; tuy nhiên cũng thấy đang đưa ra bàn thảo là hay thôi không cấp xe nữa mà trả vào lương...
Riêng cái chuyện chết lạ thay ít thay đổi nhất. Việc phân chia ngôi thứ theo đẳng cấp khi đăng cáo phó khi chôn cất hình thành từ thời bao cấp đến nay vẫn còn nguyên vẹn không suy suyển. Đẳng cấp nào thì được đăng cáo phó thế nào; đẳng cấp nào thì được chôn ở đâu (ở Hà Nội là nghĩa trang Mai Dịch hay Văn Điển ở Tp. HCM là Nghĩa trang Thủ Đức hay Củ Chi). Phải chăng vì người Việt ta quá coi trọng cái chết (đến mức không thể nào thay đổi được) hay ngược lại là quá coi thường cái chết (đến mức xem là không đáng bận tâm chuyện thay đổi)? Hay đơn giản là vì người đã chết rồi thì đâu có thể đấu tranh cho mình được nữa; còn người sống thì đang lúc tang gia bối rối dễ tặc lưỡi cho qua khi tang lễ đã xong rồi thì còn nói làm gì nữa!
Điều bất ổn thứ hai là ở chỗ nguyên tắc phân loại theo đẳng cấp này đi ngược lại một nét tốt đẹp của văn hoá tang lễ truyền thống là tính dân chủ: người Việt Nam bảo nhau: "chết là hết" quan chức hay phó thường dân rồi cũng trở thành cát bụi ghen đua kèn cựa mà làm gì. "Nghĩa tử là nghĩa tận" - mọi lỗi lầm gì cũng được (ít nhất là tạm thời) bỏ qua để cư xử với người chết một cách nhân ái yêu thương nhất.
Điều bất ổn thứ ba là ở chỗ nguyên tắc phân loại theo đẳng cấp này đã vô tình duy trì một nét xấu của văn hoá truyền thống Việt Nam là tính cào bằng: văn hoá nông nghiệp là văn hoá trọng tĩnh đã lọt vào đẳng cấp nào là yên vị ở đẳng cấp đó chứ ít khi bị xáo trộn thay đổi. Quan chức có lỗi thường không bị kỷ luật mà được "chuyển ngang" hoặc "đá lên". Nó không khuyến khích sự phát triển là cái rất cần thiết cho xã hội Việt Nam hiện đại.
III- GIẢI PHÁP
Trước cái chết tốt nhất là ứng xử sao cho bình đẳng dân chủ theo phương châm "nghĩa tử là nghĩa tận".
Song nếu cứ phải lựa chọn phân loại thì hãy lựa chọn phân loại sao cho khuyến khích phát triển.
Không ai chối cãi được rằng VTV là Đài truyền hình của Nhà nước - một nhà nước XHCN của dân do dân vì dân. Do vậy nếu phải lựa chọn để đăng cáo phó thì không nên lựa chọn một đẳng cấp một tầng lớp mà là phải chọn những người có công với nhân dân đất nước. Lựa chọn một đẳng cấp một tầng lớp là lựa chọn tĩnh nó hướng đến sự ổn định còn lựa chọn người có công là lựa chọn động nó hướng đến sự phát triển.
Ai là người có công với nhân dân đất nước? Có phải những người có 45 năm tuổi Đảng không?
Xin thưa: không phải. 45 năm tuổi Đảng là rất đáng quý. Nhưng đó chỉ là chuyện "thâm niên" (đánh dấu thâm niên đó đã có huy hiệu và giấy chứng nhận). Mà "thâm niên" thì không phải là thành tích: Một người có 45 năm tuổi Đảng rất có thể là một người có công với nhân dân đất nước; nhưng cũng có thể là một người chẳng có gì ngoài cái thâm niên 45 năm tuổi Đảng ấy!
Các các cán bộ cao cấp có phải là người có công với nhân dân đất nước hay không? Thường là như vậy nhưng không phải lúc nào với ai cũng là như vậy. Có những người rất hiền lành giao lá cờ nào thì giữ lá cờ ấy nhưng không phất; khi bị nhân dâu truy hỏi Quốc hội chất vấn thì nói quanh co hoặc chống chế rằng tôi bất lực tôi không làm được gì là do lỗi của cơ chế (gần đây có từ mới là "lỗi hệ thống") tôi vô can! Còn với những cán bộ có lỗi lại được chuyển ngang hoặc "đá lên" tệ lắm là cho "hạ cánh an toàn" thì càng không thể nói là có công với nhân dân đất nước được. Không phải ngẫu nhiên mà một hai năm nay báo chí hay nói bóng gió đến việc quan chức Việt Nam chưa học được "văn hoá từ chức"!
Có lẽ chỉ có hai loại có thể xem là "có công":
Thứ nhất là các anh hùng trong chiến đấu và lao động những người được nhận những giải thưởng của nhà nước giải thưởng Hồ Chí Minh. Các cán bộ cao cấp cũng phải được phong anh hùng được trao giải thưởng thì mới xem là người có công lớn được. Các nhà lãnh đạo cao cấp (cao hơn khái niệm "cán bộ cao cấp") của Liên Xô trước đây không phải ai cũng có huân chương Lênin.
Thứ hai là các nhà hoạt động văn hoá khoa học có tác phẩm công trình tên tuổi được thừa nhận trong và ngoài nước.
Trở lại chuyện GS. Cao Xuân Hạo tôi cho rằng ông là một nhà khoa học như thế. Tên tuổi ông được khẳng định bằng sách vở cả trong nước và ở nước ngoài. Mở cỗ máy tìm kiếm Google ra sẽ thấy tên "Cao Xuân Hạo" được nhắc tới khoảng 9.300 lần. Không nghi ngờ gì ông xứng đáng được đăng cáo phó ở Đài truyền hình Trung ương. Không nói ai cũng biết giữa 15 dành cho chương trình "Tạm biệt Vàng Anh" đầy tai tiếng và tốn kém với 1 đăng cáo phó cho một nhà khoa học tên tuổi việc nào đáng làm hơn!
Nhà đài cũng nên xem lại cái giá 30 triệu với 300 ngàn. Chênh lệch vật chất lớn quá rất dễ sinh ra đặc quyền đặc lợi sinh ra tham nhũng. Có công thì được thuởng. Có việc thì phải bỏ tiền ra. Trong nền kinh tế thị trường này mọi thành phần kinh tế nên bình đẳng như nhau. Có như vậy thì đất nước mới phát triển được. Nếu vì chỉ có một đài trung ương mà nhu cầu lớn quá thì có lẽ cũng nên chấp nhận cho mở đài truyền hình tư nhân. Nhà nước cần vượt qua cái mặc cảm lúc nào cũng lo lắng về an ninh chính trị. Trước đây ta cấm "nghe đài địch" (thời những năm 60-80 một cái đài bán dẫn cũng phải đăng ký để quản lý); nay không nhắc đến cấm đoán đó nữa ai nghe BBC thì cứ nghe có thấy sao đâu ngoại trừ việc nhận thức và trình độ dân trí tăng lên. Hoàn toàn có thể cho mở đài truyền hình tư nhân với điều kiện chỉ cho chuyên về giải trí quảng cáo (và đăng cáo phó tất nhiên). Lúc có đối thủ cạnh tranh nguồn quảng cáo chắc hẳn VTV sẽ bớt độc quyền hơn sẽ làm việc tốt hơn và có trách nhiệm cao hơn trước nhân dân và đất nước.
Vài cơ sở để thưởng thức hội họa
Viết rồi sửa doc, rồi lại code với chả keo, sau xử lý sự vụ và đập mấy thằng ranh con bố láo ăn nói quàng xiên, .... mệt hết cả người... Thế nên tạm vứt mấy thứ đó sang một bên để đọc cái này thư giãn chút, và thấy thú vị nên pót lại ở đây chơi....
-----------------------------------------------------------------
Không ít ý kiến, không chỉ từ giới làm nghệ thuật, cho lời khuyên nên xem tranh bằng cảm tính cá nhân, và tìm ra cảm nhận cho chính bản thân.
Tuy nhiên, trong giới thưởng ngoạn mỹ thuật, cũng có không ít người xem tranh theo một số công thức, hoặc định chuẩn về cái đẹp.
Chuyên gia Mary Acton từ Đại học Oxford viết quyển "Học xem tranh" để giới thiệu tổng hợp các phương pháp phân tích, giúp học viên nhìn và hiểu các đặc tính của mỗi thể loại, mỗi trường phái mỹ thuật khác nhau.
Xem chi tiết bài của Lê Hải tại BBC Vietnamese tại đây!
Tuy nhiên, trong giới thưởng ngoạn mỹ thuật, cũng có không ít người xem tranh theo một số công thức, hoặc định chuẩn về cái đẹp.
Chuyên gia Mary Acton từ Đại học Oxford viết quyển "Học xem tranh" để giới thiệu tổng hợp các phương pháp phân tích, giúp học viên nhìn và hiểu các đặc tính của mỗi thể loại, mỗi trường phái mỹ thuật khác nhau.
Xem chi tiết bài của Lê Hải tại BBC Vietnamese tại đây!
Clip hài xuất sắc trong năm
Nhưng cái clip này thì đúng là tuyệt nhất, độ nét phải gọi là cao nhất, âm thanh cử động cứ gọi là tuyệt vời. Và đề nghị năm nay Hiệp hội phim ảnh cần phải trao giải "clip hài hước nhất trong năm" mới đúng.
Version 1 - Copyright (c) 2007 VTV Humor
Version 2 - Copyright (c) 2007 Someone
Thu thập từ quán trà đá ven đường: thấy mấy ku bẩu cái clip này phải quay 6 lần mới được cái cảnh khóc lóc um tỏi, đếu biết có tin được không nữa!!!!!
Có 2 cái link sau:
- Cái thứ nhất đáng để đọc: HuyBờm Bờ-nốc
- Cái thứ nhì, rất nhảm nếu rảnh thì đọc: Tắc Kè
Giờ làm việc tiếp, đợi xem chúng nó gọi xem "Nhật ký Vàng Anh - Phần 4" thì viết gì thì viết....
Chuyện dài tập 112 - Khác lạ hay đã được biết trước?
Ông trưởng đề án (Vũ Đình Thuần - bên trái) và ông Tổng thư ký (Lương Cao Sơn - bên phải) đã bị bắt - ảnh Tuổi Trẻ Online
Sáng sớm, không ngủ được nữa vì còn cái dead-line của vụ thầu... Đành dậy sớm và đến công ty sớm....
Ra lấy báo hàng ngày, và đọc thấy trên Thanh Niên và Tiền Phong cái tin "bắt giam" ông trưởng ban đề án 112 và một số vị liên quan... Không biết đây là sự lạ lẫm hay là sự tình đã được biết trước (dự đoán trước), hay là cái gì nữa...
Giờ những vị trên cùng của 112 bị giam để thẩm vấn rồi, tới đến ai nhỉ... Nhưng chắc chắn là các công ty liên quan đến 112 đang "són..." hết cả ra...
Tình hình diễn biến chắc còn nhiều thú vị nữa, và giới báo chí và bờ-nốc (blog) hay fò-rum (forum) sẽ có nhiều thứ bình phẩm, chờ xem....
Điểm tin chút:
- Vụ “Đề án 112”: Bắt nguyên Phó chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Vũ Đình Thuần và 7 cán bộ khác - Thanh Niên Online
- Bắt đầu "giải phẫu" PMU 112 - Tuổi Trẻ Online
- Bắt giam nguyên Phó Chủ nhiệm VP Chính phủ Vũ Đình Thuần - Tiền Phong Online
- Bắt nguyên phó chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ - VNExpress
- Bắt nguyên Trưởng ban Đề án 112 Vũ Đình Thuần - VietnamNet
Hành trình "buôn người"....
Song song với nó là hành trình "buôn người", cái sự buôn này nó kéo dài dài rồi, hơn 2 tuần gọi đủ các loại số điện thoại mà vưỡn chưa vào đâu, hix hix.... Cái sự thể là em cái designer của mình tự dưng lại đi lấy chồng, nhưng cái chính là muốn ... ĐẺ, chửa thấy đẻ thì mẹ chồng đã triệu tập ở nhà ngủ ngáy chờ đẻ, ôi thôi, thế là đi toi mất một nhân vật quan trọng với một sự cố chẳng giống ai....
Từ ngày đó đến giờ, gọi điện hỏi thăm đủ nơi, đủ số... hix hix... nhưng chửa được cái nào ra hồn cả.... vưỡn phải tiếp tục....
Ôi, cái sự buôn....
Thôi, i... bậy vài dòng, giờ về nghỉ 30 phút rồi quay lại chiến tiếp vậy, hix hix....
Phân tích về "cái chết" của đề án 112
Phần I: “Ném tiền qua cửa sổ”
Phần mềm dùng chung cùng... chết chungXây dựng, cài đặt phần mềm dùng chung (PMDC) và đào tạo ứng dụng tin học cho công chức là hai công việc quan trọng nhất của đề án 112. Tuy nhiên, theo đánh giá mới đây của Ủy ban Khoa học - Công nghệ và Môi trường Quốc hội thì cả PMDC lẫn công tác đào tạo tin học cho công chức đều kém hiệu quả...
Theo báo cáo của Ban điều hành đề án 112 Chính phủ, PMDC đã được thử nghiệm tại 27 tỉnh, thành, 15 bộ, ngành; bao gồm: phần mềm thông tin điện tử tổng hợp kinh tế - xã hội, phần mềm thông tin điện tử quản lý văn bản và hồ sơ cồng việc, phần mềm trang thông tin điện tử phục vụ điều hành. Nhưng thực tế ở nhiều nơi, các PMDC nhanh chóng biến thành phần mềm “đắp chiếu” chung!
Tại Vĩnh Phúc, kết quả kiểm tra bước đầu của Sở Bưu chính - viễn thông tỉnh cho thấy ở 12 cơ quan, đơn vị được cài đặt các PMDC đều gặp nhiều khó khăn trong sử dụng, thậm chí có nơi không sử dụng được.
Tương tự, tại Phú Thọ có 29 đơn vị được cài đặt ba PMDC, hầu hết không sử dụng được phần mềm hệ thống thông tin tổng hợp kinh tế - xã hội; chỉ có bảy đơn vị sử dụng thường xuyên phần mềm hệ thống quản lý văn bản và hồ sơ công việc; ba đơn vị sử dụng phần mềm trang thông tin điện tử. Đáng lưu ý, Sở Bưu chính - viễn thông Phú Thọ đã sử dụng phần mềm khác đáp ứng tốt hơn PMDC của đề án 112.
Ông Chu Hảo (nguyên phó trưởng ban chỉ đạo quốc gia về CNTT):Theo khảo sát của Sở Bưu chính - viễn thông TP.HCM, tại quận 5 và quận 10, những bất cập của ba PMDC là không sát thực tế, không hiệu quả; phần mềm chưa hoàn chỉnh, đang trong giai đoạn chỉnh sửa nhưng đã triển khai trên diện rộng. Đặc biệt, ba phần mềm được sử dụng riêng lẻ, không liên kết với nhau, không mang tính hệ thống...
"Theo tôi, lãng phí của đề án 112 là nhiều địa phương ham mua máy tính, mua phần cứng nhiều hơn là đi vào xây dựng cơ sở dữ liệu, rồi nối mạng máy tính và chia sẻ thông tin"
Cụ thể, phần mềm quản lý văn bản và hồ sơ công việc mắc nhiều lỗi logic và thiết kế giao diện chưa chuẩn, gây khó khăn cho việc nhập liệu với số lượng lớn; phần mềm tổng hợp thông tin văn hóa - xã hội chưa hỗ trợ việc tính tổng số liệu từng tháng, không hỗ trợ lãnh đạo đơn vị trong việc lập kế hoạch; phần mềm điều hành tác nghiệp có chức năng sơ sài, không đáp ứng được nhu cầu điều hành.
Sở Bưu chính - viễn thông TP.HCM còn kiến nghị làm rõ vấn đề chi phí cài đặt 25 triệu đồng cho một phần mềm tại một đơn vị “là chi phí quá cao, quá bất hợp lý”. Sở này cũng cho rằng Ban điều hành đề án 112 Chính phủ cần thông báo chính thức số phiên bản mỗi phần mềm và số công ty xây dựng một phần mềm trên địa bàn TP và trên cả nước để đánh giá được mức độ “dùng chung” của cả ba PMDC...
Nói tóm lại, sau năm năm triển khai đề án 112, chưa nơi nào có một hệ thống thông tin phục vụ trực tiếp công tác chỉ đạo điều hành theo đúng nghĩa.
Ồ ạt... đào tạo!
Ông Nguyễn Trọng (nguyên chánh văn phòng Ban chỉ đạo quốc gia về CNTT):
"Mục tiêu của đề án 112 là đúng, nhưng đường đi đến mục tiêu ấy là không đúng, do đó chúng ta không thể tới đích"
Cho đến đầu tháng 4-2005, Ban điều hành đề án 112 Chính phủ mới ra văn bản hướng dẫn xây dựng và thực hiện kế hoạch đào tạo tin học cho cán bộ công chức. Trong khi đó, về nguyên tắc thì giai đoạn 1 của đề án 112 sẽ kết thúc vào năm 2005. Có lẽ vì thời gian còn lại không nhiều nên Ban điều hành 112 đã phải dốc hết sức để huy động người đi đào tạo. Và hầu như khắp các tỉnh, thành trong cả nước đều “chạy nước rút” để tổ chức dạy tin học cho công chức theo chủ trương của đề án 112. Báo cáo của Ban điều hành đề án 112 cho biết đã có khoảng 64.000 cán bộ, công chức được đào tạo ứng dụng tin học. Riêng TP.HCM, từ giữa tháng 5-2005 cho đến khoảng đầu tháng 1-2006, đã huy động được hơn 3.000 cán bộ, công chức ở 24 quận huyện và 43 sở ngành đi học tin học.
Thế nhưng, tháng 5-2005, sau khi nhận được kế hoạch và chương trình đào tạo của Ban điều hành đề án 112, Sở Bưu chính - viễn thông TP.HCM đã có phản ứng gay gắt. Theo đó, sở cho rằng toàn bộ chương trình gồm tám phần nội dung (môđun) nhưng có đến sáu môđun (chiếm 80% thời lượng chương trình) là kiến thức thuộc chương trình đào tạo chứng chỉ quốc gia tin học trình độ A.
Theo hợp đồng ký kết giữa Ban điều hành 112 với các đơn vị đào tạo thì định mức chi phí đào tạo tin học là trên dưới 2 triệu đồng/người học (trong khoảng 19 ngày). Như vậy, nếu tính mức này thì việc đào tạo tin học theo chương trình của đề án 112 cho 64.000 người đã ngốn của ngân sách khoảng 128 tỉ đồng. Đó là chưa kể đến chi phí viết giáo trình, chi phí tổ chức đào tạo...
Tuy nhiên, theo ông Lê Mạnh Hà - giám đốc Sở Bưu chính - viễn thông TP.HCM, hằng năm Sở Nội vụ TP cũng có chương trình đào tạo chứng chỉ quốc gia trình độ A cho công chức, nên ở đây có sự trùng lắp và gây lãng phí trong việc tổ chức đào tạo kiến thức tin học căn bản.
Phần 2: Thất bại được báo trước!
Chuẩn bị quá sơ sàiNăm 1996, chương trình quốc gia về công nghệ thông tin (CNTT) với vốn đầu tư khoảng 280 tỉ đồng (trong số này có trên 150 tỉ đồng dành cho các dự án tin học hóa quản lý hành chính nhà nước) được triển khai rầm rộ. Nhưng chỉ ba năm sau, năm 1998, chương trình này bị “khai tử” một cách đột ngột, trong khi theo kế hoạch thì lẽ ra nó phải “sống” cho đến hết năm 2000. Những bài học “xương máu” của chương trình quốc gia về CNTT chưa được nghiêm túc xem xét thì đề án “Tin học hóa quản lý hành chính nhà nước 2001-2005” được khai sinh. Đây là đề án qui mô nhất từ trước đến nay ở lĩnh vực này. Tuy nhiên, ngay khi ra đời, đề án 112 đã nhận được không ít lời cảnh báo về những nguy cơ sẽ giẫm lên “vết xe đổ” của giai đoạn trước đó...
Ông Lê Mạnh Hà(GĐ Sở BCVT TP.HCM): Đúng là “ném tiền qua cửa sổ”!
“Ném tiền qua cửa sổ” - câu nói đó rất đúng với lĩnh vực CNTT. Nếu làm một con đường thì dù tốt dù xấu cũng vẫn có thể lưu thông được. Với CNTT thì khác, máy móc mua không được dùng là lạc hậu và xuống giá rất nhanh, phần mềm không dùng được thì không sử dụng vào việc gì khác mà chỉ có bỏ đi, đào tạo mà không có thực hành thì cũng quên hết.
Theo tôi, nguyên nhân chính dẫn đến thất bại của đề án 112 là tính không chuyên nghiệp đối với một đề án đòi hỏi có trình độ quản lý chuyên môn cao.
Giải pháp nào cho ứng dụng CNTT trong hoạt động hành chính nhà nước? Giải pháp đầu tiên là về con người. Hiện nay chúng ta đang thiếu một “nhạc trưởng” thực thụ trong CNTT. Nếu không có tổng chỉ huy có khả năng quản lý nhà nước và dày dạn kinh nghiệm thì khả năng thành công là rất thấp dù có đề án tốt đến đâu
Ông Phan Đình Diệu, nguyên phó trưởng ban thường trực Ban chỉ đạo quốc gia về CNTT (giai đoạn từ tháng 5-1994 đến 6-1997), còn lưu lại bức thư ông gửi Thủ tướng Phan Văn Khải đề ngày 2-8-2001, tức chỉ vài ngày sau khi đề án 112 ra đời. Trong bức thư này, ông nhấn mạnh: “Nội dung đề án 112 được chuẩn bị quá sơ sài, không đủ luận cứ khoa học, các khái niệm có nhiều nhầm lẫn...”. Ông Diệu viết tiếp: “Tôi có cảm tưởng như đề án được viết để cho có, để rồi có thể làm một cách tắc trách, chứ không phải viết nghiêm túc để làm một cách nghiêm túc. Nặng về phần trang thiết bị và mạng nhưng rất qua loa về nội dung thông tin - đáng lẽ phải là phần chủ yếu nhất của đề án”.
Cũng trong bức thư này, ông Diệu nêu rõ: “Nếu đã xác định làm thật thì phải hiểu tin học hóa là công việc hết sức khó khăn, đòi hỏi nhiều công sức và trí tuệ. Tiếc rằng những công việc được bắt đầu trong giai đoạn 1996-1998 đã bị xóa bỏ một cách vô trách nhiệm, nay không thể lại làm với sự chỉ đạo hời hợt được”. Ông cũng đề nghị với Thủ tướng cần kiểm điểm vì sao chương trình quốc gia về CNTT bị đình chỉ từ năm 1998.
Cũng đề cập sự ra đời và triển khai đề án 112, ông Nguyễn Trọng - nguyên chánh văn phòng Ban chỉ đạo quốc gia về CNTT - cho biết cách đây khoảng năm năm, ông đã từng đặt vấn đề thông qua những bài viết trên tạp chí PC World B rằng dự án tin học hóa quản lý hành chính nhà nước giai đoạn 1996-1998 với vốn đầu tư hơn 150 tỉ đồng có thành công không và những ngàn tỉ tới đây cho việc này sẽ ra sao? Lúc đó ông Trọng cũng nêu quan điểm thẳng thắn: “Chúng tôi chưa thấy rõ khả năng thật sự để vượt qua “cái chết hệ thống” của những toan tính hôm nay”. Theo ông, “những toan tính hôm nay” chính là việc triển khai đề án 112!
Giẫm lên vết xe cũ
Tiếp nối câu chuyện về sự ra đời của đề án 112, ông Chu Hảo - nguyên thứ trưởng Bộ Khoa học - công nghệ, nguyên phó trưởng Ban chỉ đạo quốc gia về CNTT - nói: “Hầu hết những người thực hiện chương trình quốc gia về CNTT 1996-1998 đều thấy rằng đề án 112 chắc sẽ lặp lại cách làm mà chúng tôi có ý định tránh. Nghĩa là đề án 112 vẫn đi theo lối phân bổ ngân sách gần như rải đều ở các nơi, cũng xây dựng đồng loạt các trung tâm tích hợp dữ liệu qui mô, các phần mềm... mà không tính sát sao đến nhu cầu thực tế cũng như trình độ, khả năng khai thác ở các nơi. Mặt khác, chúng tôi cũng hết sức ngạc nhiên khi biết đề án 112 được đầu tư không dưới 1.000 tỉ đồng cho các hạng mục chính”.
Ông Hảo cho rằng ngay khi đề án 112 ra đời, ông đã không tin tưởng lắm vào khả năng thành công vì cách đi của những người tổ chức thực hiện đề án này đã lặp lại lối đi mà những người thực hiện chương trình quốc gia về CNTT trước đó đã nhận ra rằng không thể tiếp tục. Ông Hảo cũng nói đề án 112 đã được lấy ý kiến rất hình thức: “Chúng tôi không được tham khảo từ đầu, đến giai đoạn cuối trước khi ra quyết định thì mới được hỏi ý kiến. Trong những tình huống như thế thật là khó để góp ý kiến chu đáo được”.
Tùy tiện đầu tư!
Theo phân tích của Ủy ban Khoa học - công nghệ và môi trường Quốc hội, việc phân cấp đầu tư được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt trong đề án rõ ràng và tạo điều kiện chủ động cho các bộ, ngành, địa phương. Song trong quá trình chỉ đạo, do Ban điều hành đề án 112 Chính phủ không định được khung chuẩn các hệ thống tin học hóa của các bộ, ngành, địa phương, không xác định được mức đầu tư sàn dẫn đến các bộ, ngành, địa phương tùy tiện đầu tư.
Chưa hết, có bộ, ngành, địa phương được đầu tư rất lớn, có nơi lại ít quan tâm, hầu như không đầu tư gì thêm ngoài nguồn từ kinh phí trung ương cấp về. Nói cách khác, vẫn còn nặng cơ chế “rót” kinh phí từ trung ương xuống địa phương nên có tình trạng không ít địa phương cố gắng “tranh thủ”, đồng thời ỷ lại vào trung ương về ngân sách cũng như về phương án triển khai, không chú trọng đúng mức tới hiệu quả đầu tư. Ngay kinh phí trung ương cũng không dự trù sát mà chỉ nêu “không dưới 1.000 tỉ”.
Bên cạnh đó, trong quá trình triển khai, Ban điều hành đề án 112 ở trung ương không nắm được các bộ, ngành, địa phương đầu tư thêm bao nhiêu. Con số tổng hợp mới đến tháng 9-2003 đã là 3.730 tỉ đồng chi cho đề án 112. Vậy đến cuối năm 2005 là bao nhiêu?
Ngoài ra, nhiều báo cáo còn cho thấy nguồn kinh phí từ Ban điều hành 112 Chính phủ chỉ đầu tư cho việc xây dựng trung tâm tích hợp dữ liệu và chỉ được đầu tư trong các năm 2002-2004. Trong khi đó, chưa có phần mềm dùng chung và cơ sở dữ liệu nên vốn đầu tư sẽ không hiệu quả...
Quốc Thanh - Khiết Hưng (Báo Tuổi Trẻ)
Đọc nhiều nhất
-
Giới thiệu một chút về bản thân
Tên Quỳnh , họ Nguyễn . Chính vì thế mọi người vẫn gọi là Quỳnh Nguyễn , gọi mãi thành quen, đôi khi có người thấy viết là Quynh Nguyen, lại... -
Nguyệt Ánh: Chill-out là thương hiệu của tôi
Chủ đề cuộc gặp lần này xoay quanh dự án Nguyệt Ánh Chill-out của Nguyệt Ánh đang được chú ý trên báo chí, trong các forum âm nhạc và cả ở ... -
Đường Định mệnh (Sự nghiệp/May mắn)
Dẫn nhập: ngày trước cũng tò mò về cái chủ đề chỉ tay, rồi xem tay, rồi tự đọc và tìm hiểu loạn xị cả lên, thực ra kết quả chính là để loè g... -
Hiệu ứng domino và bí quyết tạo lập chuỗi các thói quen tích cực trong cuộc sống
Các hành vi của con người đều có mối liên hệ tương tác lẫn nhau Hãy lấy ví dụ về trường hợp của Jennifer Lee Dukes. Sau hơn 2 thập kỷ, từ k... -
Nếu không có thực lực, bạn chỉ là kẻ ăn bám
Dựa vào núi núi đổ, dựa vào người người chạy, chỉ có tự dựa vào chính mình mới là đáng tin cậy nhất. Ba mẹ có là ông nọ bà kia đi chăng nữa... -
Phim: Buddha – Cuộc Đời Đức Phật Thích Ca
Bộ phim Buddha về cuộc đời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từ đản sanh đến niết bàn. Bộ phim lấy cảm hứng ( hoặc cũng có thể gọi là được chuyển t... -
Cái ông "mấu" kia đã bị xử lý... ;-)
Sáng dậy muộn, người mệt đờ đẫn, không hiểu ốm hay sao ý. Đến công ty thì việc đầu tiên là vác máy tính ra làm cốc cafe cho tỉnh đã, rồi...
Tham khảo
Liên kết web
Phân loại
Báo chí
(55)
Văn hoá
(33)
Tâm lý
(28)
Tán nhảm
(27)
Công nghệ
(25)
Blog
(17)
Xã hội
(16)
Nghề nghiệp
(15)
Phim
(15)
Quora
(14)
Con người
(13)
Kinh doanh
(13)
Nhạc
(13)
Cuộc sống
(11)
Marketing
(11)
Công cụ
(10)
Kỹ năng
(10)
Lập trình
(10)
Lịch sử
(10)
Sách
(10)
Phát triển
(9)
Cặp đôi
(8)
Thiền
(7)
Tình yêu
(7)
Tản mạn
(7)
Sức khoẻ
(6)
Chính trị
(5)
Giáo dục
(5)
Hạnh phúc
(4)
Kim Dung
(4)
Kiếm hiệp
(4)
Mạng xã hội
(4)
Phần mềm
(4)
Tiền tệ
(4)
Tài chính
(4)
Phát triển cá nhân
(3)
Tâm linh
(3)
Quản lý công việc
(2)
Quản lý thời gian
(2)
Thực hành
(2)
Tiếp thị
(2)
Chăm sóc khách hàng
(1)
Làm việc
(1)
Lãnh đạo cá nhân
(1)
Nguỵ biện
(1)
Quản lý cá nhân
(1)
Thương hiệu
(1)