Tôi bỏ việc để đi học về trầm cảm. Dưới đây là những gì tôi học được.
Mày 25 tuổi và đang điều hành một công ty nhỏ. Có nhiều người gấp đôi tuổi mày còn chưa làm được như vậy mày biết không?
Con bạn tôi làm ở BBC rất bỡ ngỡ trước quyết định này. Tôi kể với nó về sự trầm cảm tôi phải đối mặt kể từ khi thành lập doanh nghiệp riêng hai năm về trước. Nhưng nó không tin. Trong suy nghĩ của cô gái trẻ, tôi đang sống một cuộc sống đáng mơ ước, trong khi cô thì mắc kẹt với công việc của mình. Nhưng tôi thì chỉ muốn nói cho nó biết là tôi đang chìm, rất nhanh. Nhưng nó không tin – cái vẻ mặt hoang mang dần dần chuyển thành những lời trách móc mà ai ai cũng đã nghe đi nghe lại đến phát chán: Mày sẽ vượt qua được thôi mà. Chỉ cần suy nghĩ tích cực thôi. Sống lạc quan lên. Học cách biết ơn đi!
Nhưng không, tôi không vượt qua được. Trầm cảm và tôi đã sống chung với nhau từ rất lâu rồi. Tôi đã từng chối bỏ nó, làm ngơ nó, và nhồi nhét nó trong suốt nhiều năm. Tôi đã từng cố chiến đấu nhưng thất bại. Và khi có vẻ như không còn lối thoát, tôi đi bộ hơn 800km vòng quanh Tây Ban Nha, hai lần, để quyết tâm hạ gục con quái vật này. Nhưng vẫn không khá hơn tí nào.
Một điều tôi học được là ngay cả ở những lúc yếu đuối nhất của bản thân, chúng ta vẫn kiên cường và cứng cáp hơn chúng ta nghĩ nhiều.
Lần này, tôi quyết định bỏ việc, bỏ cả công ty lại đằng sau, dành những năm tháng tiếp theo để trò chuyện với những nghệ sĩ, doanh nhân, bác sĩ lâm sàng, thiếu niên, gamer – tất cả những người tôi có thể tìm được mà đã từng tiếp xúc với trầm cảm và dám mở lòng để nói về điều đó. Tôi muốn biết những lý do làm con người sụp đổ, và làm thế nào để chúng ta có thể chữa lành những vết thương.
Tôi đã rất ngạc nhiên với phản ứng của mọi người về nghiên cứu đầy ngẫu hứng này của tôi. Gần như mọi người đều mở lòng với tôi, một người hoàn toàn xa lạ, họ chia sẻ những câu chuyện về sự mất mát cùng những đau khổ của mình, nhưng họ cũng nói về sự quyết tâm của bản thân, niềm vui của việc chiến đấu và sống sót. Một điều tôi học được là ngay cả ở những lúc yếu đuối nhất của bản thân, chúng ta vẫn kiên cường và cứng cáp hơn chúng ta nghĩ nhiều.
Những cuộc trò chuyện này cũng làm tôi nghĩ lại mối quan hệ giữa bản thân với sự trầm cảm. Đa số những người phức tạp, thú vị, thông minh, sáng tạo, có nét nhất mà tôi đã từng gặp đều đã từng (hoặc vẫn đang bị) trầm cảm. Đối với họ, cực đoan của sự đau khổ đã cho phép họ khám phá những nơi sâu thẳm nhất của bản thân, làm cho họ sống một cách bất khuất hơn.
Vài tháng sau khi bắt đầu nghiên cứu của mình, tôi đến dự một buổi đọc sách của tác giả người Anh Matt Haig, tại buổi đọc đó, ông giới thiệu cuốn sách Reasons to Stay Alive. Haig là một người ăn nói nhẹ nhàng, có đôi nét hơi xấu hổ - hoặc đây là cách nói khác của việc Haig rất cẩn trọng với câu chữ của mình, không muốn tiết lộ quá nhiều về nội tâm ông. Thay vì trực tiếp trả lời những câu hỏi về trầm cảm, ông đưa ra cho chúng tôi một góc nhìn mới. Ông kể rằng, đa số những lá thư từ người hâm mộ mà ông nhận được đều là từ những đứa trẻ 13 tuổi.
Nhưng tại sao? Những đứa trẻ 13 tuổi đáng lẽ phải đọc truyện tranh hay mấy cuốn tiểu thuyết giả tưởng về ma cà rồng chứ? Reasons to Stay Alive? Ở tuổi 13 á? Khi mọi người bắt đầu lầm bầm cầm sách lên cho tác giả ký, tôi ngồi đó, đực mặt ra, trong lòng bỗng cảm thấy rạo rực.
Tôi đã có thể gạt bỏ đi cảm giác khó chịu đó. Thanh thiếu niên không bị trầm cảm. Chúng là những đứa trẻ bốc đồng, thiếu chín chắn, hay tỏ vẻ ủ rũ, quá nhạy cảm với mọi chuyện và cực kỳ khó hiểu. Chúng nói về đạn dược các thứ, nhưng chỉ vậy thôi. Chúng nói về những mối tình trái ngang và sự nổi loạn tuổi teen, nghe thì có vẻ hơi tệ nhưng đấy mới thật sự là tuổi teen. Hormone rồi sẽ từ từ lắng xuống, sự điên cuồng rồi sẽ dần dần chuyển sang sự trưởng thành.
Trong nghiên cứu của mình, tôi đã phỏng vấn nhiều chuyên gia tâm lý học, và họ cũng nói rằng thanh thiếu niên không thuộc lớp đối tượng có nguy cơ mắc trầm cảm cao. Ai cũng biết rằng độ tuổi 20 – 30 mới chính là khoảng thời gian mà trầm cảm lấp ló sau cuộc sống mỗi người. Và ngoại trừ một số vụ xả súng ở trường học ra thì cuộc sống nội tâm của những đứa trẻ 13 tuổi thật sự không có gì nhiều để khám phá và thăm dò.
Nhưng tôi đã không bỏ qua được những lời nói của Haig. Nghiên cứu của tôi cũng đang dần cho ra một kết quả tương tự. Kể từ khi tôi bắt đầu nói chuyện với những nạn nhân bị trầm cảm và cuộc chiến của họ, tôi cũng đã tìm hiểu thêm về những phương pháp trị liệu, những nghiên cứu khoa học đằng sau chúng, và những trải nghiệm cá nhân. Tôi đã nói chuyện với mọi người ở những nẻo đường khác nhau của cuộc sống, và khi nhìn lại bức tranh toàn cảnh, tôi nhận thấy có một sợi chỉ đỏ liên kết họ lại với nhau.
Khi tôi hỏi họ về lúc mà mọi thứ bắt đầu rạn nứt, nhiều người chỉ điểm về những năm tháng thiếu niên của họ, khoảng thời gian họ còn là những đứa trẻ ở tuổi vị thành niên. Hồi đó, họ không hiểu hoặc không biết về khái niệm thế nào là trầm cảm. Nhận thức về căn bệnh này đến rất lâu sau khi họ đã phải khổ sở. Nhìn vào quá khứ của mỗi người, họ đều rất khổ sở để tìm ra cách diễn đạt những gì đang diến ra bên trong những cảm xúc của bản thân, và tại sao, làm thế nào mà những cảm xúc này lại ở đó. Thấy được cảm xúc thô của bản thân và cố gắng hiểu được chúng cùng những suy nghĩ đã nhạt dần trong ký ức thật sự là một điều không hề dễ dàng gì.
Về cốt lõi, trầm cảm nghe giống như là một đứa trẻ bị mất đi sự hồn nhiên của mình vậy.
Nhưng tôi vẫn đang cố gắng hiểu được những suy nghĩ và cảm xúc thô này, một phần vì sự hiếu kỳ của bản thân, và một phần vì tôi thấy được đang có một mẫu hình chung xuất hiện quanh những câu chuyện này. Mọi người kể câu chuyện của mình, nhưng họ cố gắng kiếm một hình ảnh ẩn dụ nào đó để nói lên nỗi đau của bản thân, cứ như là chỉ lời nói không thì chẳng thể nào diễn tả được hết vậy, và trong số những người tôi đã phỏng vấn, nhiều người đã có cùng một trải nghiệm: Về cốt lõi, trầm cảm nghe giống như là một đứa trẻ bị mất đi sự hồn nhiên của mình vậy.
Sự hồn nhiên ở đây chính là cách mà những đứa trẻ vô tư tồn tại, cách chúng sống thoải mái dưới lớp da của bản thân và ngây thơ tin tưởng rằng mọi thứ đều tốt đẹp và sẽ luôn như vậy. Khi sự ngây thơ này mất đi, lý do không hẳn là vì chúng ta đã lớn lên, mà do đâu đó trên đường, chúng ta đánh mất đi cảm giác rằng bản thân mình xứng đáng. Trải nghiệm này được nhà nghiên cứu Brené Brown miêu tả lại rất chi tiết: Cảm giác hoặc trải nghiệm vô cùng đau đớn khi nhận ra rằng bản thân có rất nhiều thiếu sót, từ đó tự nhận bản thân không đủ xứng đáng để được yêu thương – Một sự kiện nào đó chúng ta đã trải nghiệm, tự bản thân gây ra, hoặc những lỗi lầm trong quá khứ, làm cho chúng ta cảm thấy không còn xứng đáng với những mối quan hệ.
Thật vậy, cảm giác không xứng đáng và mất đi sự hồn nhiên này chính là hình mẫu chung trong những cuộc gặp gỡ của tôi. Tôi nhận thấy rằng khi bạn lột bỏ đi các lớp triệu chứng của bệnh tâm lý – sự thiếu năng lượng, không thể cảm nhận niềm vui, mất đi mục đích sống, lo lắng gặm nhấm, và sự cô lập – thì bạn sẽ thấy được cảm giác cốt lõi đó, chính là sự xấu hổ, và nhục nhã.
Sự xấu hổ và nhục nhã ở đây không phải là theo cái nghĩa mà Sigmund Freud đề ra trong phức cảm Oedipus – những ham muốn biến thái và bốc đồng cơ bản của con người. Sự xấu hổ và nhục nhã ở đây chính là việc tự ghê tởm bản thân và sự bộc phát của những lời tự phê bình, “Mình không xứng đáng, mình không thể nào bằng người khác được, mình không quan trọng, nơi này không thuộc về mình”.
Với những suy nghĩ này trong đầu, chúng ta tự mặc định bản thân là người có lỗi trong mọi chuyện. Và cũng chính những suy nghĩ này là thứ dần khiến cho bạn bị trầm cảm, ngay cả khi cuộc sống vốn dĩ vẫn bình thường đến bao nhiêu.
Nhà phê bình nội tâm trong mỗi chúng ta có vẻ như là luôn đúng và có cảm giác như không thể nào tránh khỏi được, không thể nào bị câm lặng và đã bị hàn sâu trong tính cách của mỗi chúng ta. Nhưng sự thật không phải là như vậy.
Sự xấu hổ lớn lên ở những năm tháng tuổi teen, có khi là sớm hơn. Trong những căn phòng trị liệu tâm lý là những người có vẻ như đã vượt qua được những năm tháng đó nhưng sâu bên trong, họ vẫn còn cảm thấy bản thân mình là cái đứa nhóc dị hợm ở trường, con cừu màu đen, hoặc là cái đứa cố hoài mà vẫn không làm được gì nên hồn. Chúng ta đều có những nhà phê bình nội tâm kiểu đó. Nhưng có những người – những nghệ sĩ, những doanh nhân, những người trầm cảm lâu năm – họ sống gần gũi hơn với những nhà phê bình của họ. Họ bước đi trên phố mà những tiếng nói phê bình đó không còn là những giọng nói trong đầu họ, mà đối với họ, những giọng nói đó đã trở thành cái loa phát thanh. Brené Brown gọi những giọng nói đó là những con quỷ, Arianna Huffington gọi nhà phê bình nội tâm của cô là con bạn cùng phòng khó chịu, còn tôi gọi nhà phê bình của tôi là biên tập viên. Tôi luôn nghe tiếng biên tập viên của mình, lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại những lỗi sai trong câu chữ của tôi, những thứ tôi đã có thể nói mà sẽ làm cho tình huống đỡ bối rối hơn.
Nhà phê bình trong mỗi chúng ta có vẻ như là luôn đúng và có cảm giác như không thể nào tránh khỏi được, không thể nào bị câm lặng và đã bị hàn sâu trong tính cách của mỗi chúng ta. Nhưng sự thật không phải là như vậy. Nhà phê bình này thực chất là sự phán xét của những người khác về bản thân chúng ta, dù là thực tế hay tự chúng ta tưởng tượng ra, và khi tâm trí chúng ta còn mong manh, chúng ta nội tâm hóa những lời phán xét, bình luận này, để chúng hàn sâu thành một nhà phê bình nội tâm. Sau đó, không có sau đó nữa. Những lời đánh giá và nhận xét của người khác có thể không trực tiếp làm chúng ta tổn thương, một nhận xét thoáng qua, một cái nhìn chằm chằm, hoặc một câu bình phẩm đơn thuần nhưng nghe giống chỉ trích thường là đã đủ để cho sự xấu hổ tự khắc ăn nhập vào suy nghĩ của chúng ta, và rồi nó như một con ký sinh trùng, lúc nào cũng bám lấy suy nghĩ của chúng ta, ăn hết đi sự tự tin mà chúng ta đã xây dựng, và quyết không bao giờ rời bỏ chúng ta.
Chúng ta cũng đánh mất đi sự ngây thơ của bản thân khi những niềm tin chúng ta có về cuộc sống bắt đầu lung lay và thay đổi. Một thành viên gia đình rời đi và không quay lại, thế là sự linh thiêng của khái niệm gia đình bỗng nhiên bị phá vỡ. Một sự kiện thế này có thể làm cho chúng ta cảm thấy như chúng ta đã mất đi những nguyên tắc của bản thân, mỏ neo đến bến cảng an toàn cũng đã rời xa chúng ta. Nếu như nhà, nơi mà chúng ta luôn có thể quay về, mất đi sự linh thiêng của nó, thì chúng ta còn có thể đi về đâu và tin ai được nữa? Từ nhỏ đến giờ chúng ta đã bao giờ được yêu thương chưa? Chúng ta còn có thể tin được ai nữa không? Chính sự mong manh này sẽ là thứ làm cho chúng ta cứng rắn và khô cằn hơn với thế giới xung quanh.
Và nếu như cuộc sống ở nhà là chưa đủ thì còn có trường học. Cài cúc áo bộ đồng phục vào, học sinh sẽ được khen nếu trả lời đúng, bị phạt nếu dám nói chuyện trong lớp, học sinh gần như không được tự khám phá sự tò mò và trí tưởng tượng của bản thân. Chúng ta, khi ở trường đều đang được nhào nặn thành một đơn vị của xã hội lý tưởng.
Khá tình cờ, nhưng đa số những người mắc chứng trầm cảm mà tôi phỏng vấn đều là những học sinh cá biệt. Họ cảm thấy chán nản – và giáo viên, hoặc là cố vấn tâm lý nói thế này với họ - rằng họ không có động lực học, hoặc bị rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) – và nếu thẳng thắn nói ra, thì họ chỉ đang muốn nói rằng cái đứa nhóc này nó lười, bị đần và không muốn học. Những học sinh cá biệt này thường bỏ lớp để ngồi chơi game, để làm gì? Để được ở bất cứ nơi nào khác ngoài lớp học.
Những điều tôi nói trên đây có thể không có gì mới lạ lắm. Tuổi thơ và tuổi thiếu niên đóng một vai trò rất quan trọng trong việc ngăn ngừa trầm cảm phát sinh sau này. Trị liệu tâm lý thường dựa vào các chứng loạn thần kinh chức năng mà có thể đã được truyền cho chúng ta từ cha mẹ và cách mà chúng xuất hiện trong tiềm thức để ám ảnh chúng ta trong cuộc sống sau này. Nhưng người ta chỉ chú ý đến những thứ nổi trên bề mặt – bí mật gia đình, những cuộc cãi vã thê lương giữa bố mẹ và con cái, mấy ông chú lạm dụng, ông bố nghiện rượu,… - và sau đó họ chỉ gom hết những thứ này lại và cho rằng chúng là những yếu tố di truyền, rối loạn chức năng não.
Chúng ta, con người, thường rất bộp chộp cho rằng trầm cảm là một thứ gì đó thuộc về bệnh lý, trong khi sâu thẳm, cốt lõi của trầm cảm lại là một thứ mang tính cá nhân. Tìm được cái thứ gọi là trầm cảm trong cách mà chúng ta sống mỗi ngày, trong mối liên hệ giữa mỗi cá thể và thế giới sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc cố gắng tìm nó đâu đó trong não chúng ta. Và, có lẽ, thay vì chữa sự khốn khổ này bằng những loại thuốc xịn hơn và mắc tiền hơn, chúng ta có thể ngồi xuống, lắng nghe và hiểu những thứ làm cho chúng ta cảm thấy xấu hổ và tủi nhục, những thứ mà xã hội, những giáo viên, và ngay cả chúng ta, đang bắt những đứa trẻ phải chịu đựng, tại sao chúng ta không bắt đầu bằng việc giúp thế hệ sau này lấy lại sự ngây thơ của chúng?
Một bài học mà tôi đã học được từ tất cả những thứ này là viên thuốc thần kì không hề tồn tại, không có bài tập trị liệu hay tư thế thiền nào có thể chữa lành được những vết thương của chúng ta. Những thứ này có thể giúp ích, tất nhiên rồi, nhưng bí quyết thật sự thì rất đơn giản nhưng lại quá khó để nhận ra và chiêm nghiệm: Bí quyết thật sự chính là nhận ra rằng chi riêng bản thân chúng ta là đã đủ rồi. Rằng chúng ta không hề khác biệt, kỳ lạ, tan vỡ, hư hỏng, lầm lỗi, không được yêu thương hay không đáng thương. Nhưng thay vào đó, chúng ta vẫn luôn xứng đáng, kể cả với những thiếu sót của bản thân, chúng ta mạnh mẽ sau những tổn thương, dũng cảm trong những nỗi sợ hãi, chúng ta đủ tốt, chúng ta đều có tiềm năng, chúng ta độc đáo, tuyệt vời, và chúng ta cũng vẫn đang mò mẫm, cố tìm lấy một chỗ đứng trong cuộc đời này.
Tác giả: Elitsa Dermendzhiyska
Nguồn: Medium
Bản dịch của: Trần Hoàng Khanh - Quora Vietnam
Artwork: Depression by Erik Turner
Đường Định mệnh (Sự nghiệp/May mắn)
----
VỊ TRÍ & Ý NGHĨA
Đường định mệnh là một trong những đường chỉ tay cơ bản trên bàn tay. Đó là đường chạy dọc bàn tay kéo dài tới gốc ngón giữa. Nó có thể bắt đầu từ bất cứ nơi nào từ gốc lòng bàn tay (nhiều người sẽ thấy điểm xuất phát nằm ở phần giữa). Bạn có thể tìm được vị trí của nó từ bức ảnh dưới.
Đường này chỉ tới ngón tay sao Thổ (ngón giữa) nên nó cũng được gọi là “đường sao Thổ”. Tại Trung Quốc, mọi người sẽ gọi đường này là đường sự nghiệp bởi nó chủ yếu phản ánh về sự nghiệp hoặc công việc của một người. Từ đường này, bạn có thể phát hiện ra những thay đổi trong sự nghiệp trong cuộc đời cũng như những khả năng trong công việc của mình. Nếu đường định mệnh rõ nét, sâu và chạy thẳng mà không giao cắt quá nhiều chỗ, rất có thể bạn đã được ban tặng một sự nghiệp thành công. Một số người đọc chỉ tay cũng gọi đây là “Đường May Mắn” bởi nó liên quan chặt chẽ tới may mắn và thành công.
THỜI ĐIỂM ĐƯỜNG ĐỊNH MỆNH
Xin vui lòng tìm hiểu về thời điểm của đường định mệnh từ bức ảnh ở dưới:
- Đường được đánh dấu từ gốc lòng bàn tay, tương ứng với thời điểm 5 tuổi.
- Giao điểm của đường định mệnh với đường học tương ứng với tuổi 35 và giao điểm với đường tình duyên tương ứng với tuổi 55.
- Tuổi 75 nằm ở Gò Thổ Tinh (TN: vùng nằm ngay dưới gốc ngón tay giữa).
Sau khi biết về các thời điểm của đường định mệnh, bạn có thể tìm được những đặc điểm trong sự nghiệp và vận mệnh của mình ở những tuổi khác nhau.
KHÔNG CÓ ĐƯỜNG ĐỊNH MỆNH
Không có đường này không đồng nghĩa rằng bạn chẳng hề có sự nghiệp. Đơn giản là bạn luôn luôn thay đổi công việc và chẳng có công việc ổn định trong suốt cuộc đời mình. Có thể là do sự vô tư của bạn. Cũng có thể bạn chẳng tìm được nghề nào mình thực sự đam mê.
HÌNH DẠNG ĐƯỜNG ĐỊNH MỆNH
Sâu và Dài
Một đường định mệnh sâu, thẳng và dài xuất phát từ gốc lòng bàn tay và kéo dài tới tận Gò sao Thổ (ngay dưới ngón giữa) cho thấy tài năng lớn trong việc tự bắt đầu và lo toan sự nghiệp, công việc của chính mình. Thường thì bạn rất chú tâm tới uy tín của mình và từ đấy có thể có được một sự nghiệp thành công với rất nhiều thành tựu.
Nếu đường hẹp hơn và mỏng hơn từ phần giữa lòng bàn tay thì, bạn sẽ có sự nghiệp êm xuôi vào những ngày đầu và khi đến tuổi trung niên lại gặp nhiều khó khăn.
Nông
Đường định mệnh nông thể hiện sự vất vả và sự nghiệp sẽ có nhiều bước ngoặt, thay đổi.
Nếu đường này của bạn nông và rộng, thì bạn sẽ có một cuộc đời vất vả và khó có thể đạt được những điều vĩ đại.
Nếu đường nông và còn hẹp và tù thì, bạn không thích phải sống theo một số phận được vạch sẵn nào đó.
Xiên
Nếu đường định mệnh của bạn xiên như trong hình thì, bạn luôn có ý tưởng rất độc đáo và muốn quan sát mọi thứ từ góc nhìn khác trong công việc. Bạn có thể tìm ra những lối tắt khác và dễ thành công hơn trong sự nghiệp.
VỊ TRÍ
Bắt đầu từ đường Sinh mệnh
Nếu điểm bắt đầu của đường định mệnh trùng với đường sinh mệnh, bạn là một người có sức sống thật mạnh mẽ và luôn tràn đầy năng lượng. Địa vị trong xã hội của bạn có thể tăng lên khá nhanh chóng nếu chăm chỉ. Dù không có nhiều thành tựu lớn, bạn vẫn có thể thỏa mãn và tận hưởng một cuộc đời hạnh phúc.
Bắt đầu từ đường Học vấn
Nếu điểm xuất phát của đường định mệnh bắt đầu từ đường học vấn, những thành tựu của bạn sẽ bắt đầu từ sau năm 35 tuổi. Trước tuổi này, bạn có thể gặp nhiều trở ngại trong công việc. Sau đấy, sự nghiệp sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt lên. Nhờ vào kinh nghiệm và sự thông minh của bản thân, bạn có thể đạt được thành tựu nào đấy.
Bắt đầu từ đường Tình Duyên
Nếu đường định mệnh bắt đầu từ đường tình duyên, bạn sẽ thành công khá muộn đấy. Cuộc sống và sự nghiệp thời trẻ của bạn thường sẽ không ổn định. Sau khoảng 50 năm, khả năng sự nghiệp của bạn sẽ có may mắn song đồng thời bạn cũng sẽ phải chăm chỉ hơn thay vì được tận hưởng tuổi già.
Bắt đầu từ gò Mặt trăng
Nếu đường định mệnh của bạn xuất phát từ gò Mặt trăng (ở gốc lòng bàn tay, về phía ngón út ấy), bạn có thể đạt được thành công nhờ vào những mối quan hệ tốt của cá nhân cùng tài năng sáng tạo. Những người sở hữu đường này luôn có một người trợ lực trung thành đấy.
Xuất phát từ gò sao Kim
Nếu đường định mệnh xuất phát từ gò sao Kim (vị trí mà đường sinh mệnh bao quanh nằm ở gốc ngón cái ấy) và kéo dài lên quá đường tình duyên tức là, bạn không phải lo lắng về tiền bạc vì có thể bạn được thừa kế gia tài nào đó từ bố mẹ, họ hàng, vv...
Kết thúc tại gò sao Thổ
Nếu đường định mệnh bắt đầu từ gốc lòng bàn tay và kết thúc tại gò sao Thổ (nằm dưới ngón giữa), bạn có một sự nghiệp thành công khi bắt đầu gần như từ con số không. Nếu đường thái dương chạy song song với đường này, công việc của bạn sẽ tiến triển thuận lợi hơn đấy.
Kết thúc tài gò sao Mộc
Nếu đường định mệnh bắt đầu từ gốc lòng bàn tay và kết thúc tại gò sao Mộc (nằm dưới ngón trỏ), bạn có được danh tiếng nhờ việc sử dụng quyền lực của mình vào mục đích tốt. Bạn thường sẽ nắm giữ quyền lực và có thể tận dụng tối đa những lợi thế của mình để sử dụng quyền lực. Nhờ đó, bạn có thể có được danh tiếng tốt đẹp trong suốt cuộc đời của mình. (H12)
Kết thúc tại gò Mặt trời
Nếu đường định mệnh bắt đầu từ gốc lòng bàn tay và kết thúc tại gò Mặt trời (nằm dưới ngón nhẫn), bạn có thiên hướng về nghệ thuật. Bạn có thể kiếm được tiền bạc nhờ vào tài năng nghệ thuật của mình đấy.
Nằm gọn trong đường Sinh mệnh
Đường định mệnh nằm trong đường sinh mệnh là dấu hiệu của đa tình. Bạn thường sẽ có tình cảm với một người đã kết hôn. Và với đường này, bạn sẽ gặp rất nhiều rắc rối đấy.
Kết thúc tại gò sao Thủy
Nếu đường định mệnh bắt đầu từ gốc lòng bàn tay và kết thúc ở gò sao Thủy (dưới ngón út), bạn thường sẽ có thành công lớn khi đầu tư kinh doanh. Nếu có đường này nằm trên cả hai lòng bàn tay, bạn là người có tài kinh doanh và có thể thành công khi buôn bán đấy.
Kết thúc ở đường Tình duyên
Nếu đường định mệnh kết thúc tại đường tình duyên, sự nghiệp của bạn đã bị cảm xúc ảnh hưởng đấy. Bạn thường để cảm xúc bản thân xen lẫn vào sự nghiệp của mình hoặc ảnh hưởng đến những quyết định trong công việc. Sự nghiệp cũng sẽ đi xuống từ tuổi 50.
Nếu đường định mệnh chạy qua đường học vấn, bố mẹ bạn có thể li hôn lúc bạn còn nhỏ. Bạn nên xem xét chuyện kết hôn trước khi khởi nghiệp. Chỉ bằng cách này bạn mới có thể có thành công.
Nếu đường định mệnh không chạm vào đường học vấn, hồi trẻ bạn sẽ có tiền bạc và khá nổi tiếng. Đồng thời, bạn cũng dễ dàng bỏ cuộc giữa chừng khi thực hiện mọi chuyện và từ đó khó có thể đạt được những thành tựu lớn. Nếu vậy, bạn nên học cách tiết kiệm tiền bạc để sử dụng về sau.
Đường định mệnh bắt đầu từ gò sao Kim (vùng bị chặn bởi đường sinh mệnh ở dưới ngón cái ấy) và kết thúc tại đường tình duyên cho thấy một người bất phàm hoặc có của cải.
Dừng lại ở đường Học vấn
Đường định mệnh dừng tại đường học cho thấy rằng bạn tự mình nghỉ việc. Bạn có tài năng thiên bẩm đấy. Nhưng đến khoảng tuổi 35, có khả năng bạn sẽ dừng những việc mình đang làm lại vì những phán xét hoặc quyết định sai lầm. Sau tuổi này, bạn khó có đột phá trong sự nghiệp của mình.
Nếu phần cuối đường này mỏng và nhọn thì, cuộc sống của bạn trong khoảng thời gian đó thường sẽ gặp khó khăn.
Ngắt quãng
Nếu đường định mệnh của bạn ngắt quãng từ đường học vấn cho đến đường tình duyên, sự nghiệp của bạn lúc sau tuổi 40 thường sẽ không được suôn sẻ cho lắm. Sau tuổi 55, mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại. Người phụ nữ sở hữu đường này thường là một quản gia tồi và rất dễ bị lừa tiền.
Người có đoạn đứt tại gốc lòng bàn tay thường có tuổi thơ gian khó và bị gián đoạn trong quá trình học tập khi còn nhỏ.
Đường định mệnh đứt tại giữa lòng bàn tay cho thấy sự nghiệp bị chững lại và mất mát tài sản sau những năm tháng huy hoàng của cuộc đời.
Nếu đường định mệnh của bạn bị đứt và phần nối tiếp trở lại song song với đoạn đứt, bạn sẽ thay đổi nghề nghiệp và bắt đầu một sự nghiệp mới.
Rời rạc: Bạn sẽ có nhiều biến cố cùng thay đổi trong sự nghiệp của mình. Bạn thường không chuyên chú vào việc của mình. Vì thế, bạn rất dễ đổi nghề. Những đoạn rời đó ám chỉ những thay đổi trong công việc.
Nhiều nhánh
Một hình cây đinh ba xuất hiện tại đoạn cuối đường định mệnh đồng nghĩa với cuộc đời giàu sang, đầy tiếng tăm.
Một nhánh đôi chĩa ra từ gốc lòng bàn tay, hướng về gò Thái dương và đường kia về gò sao Kim thể hiện ham muốn quá mức và sự nghiệp thường có nhiều thăng trầm.
Đường định mệnh kết thúc tại gò sao Thổ lại có nhánh hướng về gò sao Mộc tức là bạn có hơn một việc hoặc một công ty, hoặc chịu trách nhiệm cho nhiều công việc. Khi có nhánh rẽ kiểu vầy, bạn thường là người có quyền và có sự nghiệp rất thành công.
Khoanh
Nếu đường định mệnh của bạn có nhiều khoanh, sự nghiệp của bạn sẽ có nhiều trục trặc đấy. Khoanh càng lớn, vấn đề sẽ càng nghiêm trọng.
Khoanh xuất hiện tại giao điểm của đường định mệnh và đường học tức là sẽ bị mất tiền hoặc gặp thất bại trong sự nghiệp do những quyết định sai lầm.
Khoanh xuất hiện tại giao điểm của đường định mệnh và đường tình duyên tức là bạn có nhiều khó khăn trong sự nghiệp vì những cảm xúc của mình.
Khoanh tại cuối đường định mệnh tức là có thể bạn chẳng nhận ra được tiềm năng của mình trong suốt cuộc đời, và từ đấy sẽ trở nên bị động và sẽ rất thất vọng khi về già.
Khoanh tại điểm đầu một đường định mệnh khá nông cho thấy một người chào đời theo cách khác thường. Đó có thể là con ngoài giá thú hoặc trẻ mồ côi.
Khoanh của đường định mệnh xuất hiện tại giữa lòng bàn tay cho thấy sự nghiệp bị chững lại hoặc số phận nhiều thăng trầm sau tuổi trung niên.
Mắt xích
Nếu đường định mệnh của bạn có nhiều khoanh tại điểm xuất phát của đường định mệnh, thường thì bạn sẽ sống trong gia cảnh không được hạnh phúc, từ đó bạn không tập trung học hành hồi nhỏ được. Thường hồi đó bạn sẽ bị điểm kém.
Nếu có nhiều khoanh tại điểm kết thúc, sự nghiệp của bạn sẽ không được suôn sẻ khi qua tuổi trung niên, cùng lúc bạn có thể sẽ bị mất tiền nữa.
Nguồn: Your Chinese Astrology
Bài dịch: Vũ Cường - Quora Vietnam
Yêu là một cảm xúc hay là một lựa chọn?
Yêu là một cảm xúc hay là một lựa chọn ư?
Nó bắt đầu là một cảm xúc, nhưng theo thời gian, yêu dần trở thành một lựa chọn.
Khi mới bắt đầu, chúng ta thường bị nhầm lẫn yêu với phải lòng.
Phải lòng là khi mọi thứ vẫn còn đang mờ nhạt. Bạn không nghĩ theo hướng lâu dài. Nó vẫn chưa bật ra trong đầu bạn. Tất cả mọi thứ mà bạn làm là nhìn vào đôi mắt người đó, nắm lấy tay của họ và nghĩ “Ồ, hóa ra yêu là như thế này.”
Không phải đâu.
Yêu không hề giống nó một chút nào.
Yêu khó hơn thế rất nhiều.
Yêu bắt đầu khi thời kì trăng mật phai dần đi và bạn bắt đầu phải trải qua những điều cơ bản nhất của một mối quan hệ. Đó là khi những đêm dài nằm trên đi văng, những cuộc cãi vã dài hàng tuần liền, những sự hiểu lầm thường xuyên trở thành thứ quen thuộc đối với bạn.
Yêu là khi nhìn vào người đó, bạn nhận ra rằng: Yêu thực ra là một lựa chọn.
Đó là một quyết định có ý thức. Yêu không còn là thứ cảm xúc ấm áp, mơ hồ nữa. Nó trở thành một bổn phận. Nó là yêu kể cả khi bạn không muốn.
Chúng ta thường xuyên tô đẹp và lãng mạn hóa việc yêu, nhưng về lâu về dài, nó cũng chả khác gì một thứ mà ta phải để tâm đến trong cuộc sống thường ngày.
Khi bạn thực sự yêu một ai đó, bạn sẽ chịu đựng được mọi khuyết điểm và tật xấu của họ. Bạn sẽ ở bên cạnh họ dù cho tất cả những gì mà bản thân mình muốn làm là rời đi.
Yêu là cái cách mà bạn nhìn thấy tia sáng trong người bạn đời của mình, dù cho họ có mờ nhạt đi theo năm tháng.
Sau tất cả những đêm và ngày dài, sau tất cả những khó khăn và trở ngại, bạn nhìn vào người mình yêu, người mà bạn chọn để yêu.
Và bạn thầm nghĩ: “Ồ, hóa ra yêu là như thế này đó.”
Yêu là một lựa chọn. Tuy có khó khăn và mệt mỏi, nhưng chỉ cần chọn đúng người, nó có thể trở thành một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất của cuộc đời.
Source: Lee Lin - Quora => https://www.quora.com/Is-being-in-love-a-feeling-or-a-choice/answer/Lee-Lin-40?ch=10&share=e13bbcf7&srid=hNq5N
Bản dịch: Phạm Tuấn Việt - Quora Vietnam => https://www.facebook.com/groups/vietnamquora/permalink/2514581648774956/
Tình yêu đích thực
Một người nào đó thực sự yêu bạn sẽ làm bạn cười, chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc, họ sẽ mang đến sự ổn định và chắc chắn trong mối quan hệ, xoá sạch nỗi sợ hãi, bất an và u sầu của bạn.
Tình yêu đích thực nghĩa là sống trong bình yên, ổn định và hài hoà. Đó là các nguyên tắc cơ bản của một mối quan hệ lãng mạn lành mạnh.
Chúng ta đều biết rằng không có cách dễ dàng để tìm được một người có cảm xúc chín chắn. Sẽ rất thách thức khi tìm hiểu/khám phá một con người, mà người đó sẽ luôn mang đến cho chúng ta cảm nhận thành thật về sự an toàn, người đó sẽ không nói dối hay lừa dối chúng ta.
Tuy nhiên, cũng có một số điều chúng ta cần phải có để đảm bảo sự rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu mối quan hệ: không có cơ hội cho những người rụt rè nếu chúng ta nói về tình yêu. Những người thiếu ổn định không thể xây dựng nên một mối quan hệ tốt được.
Điều này có nghĩa là bạn cũng nên đưa ra những thứ mà bạn muốn. Bạn cần phải thành thực với anh (cô) ấy nhưng bạn cũng phải thành thực với chính bản thân.
Chắc chắn rằng những mối quan hệ có thể trở thành cực kỳ phức tạp. Rất khó khăn để có thể tìm được sự cân bằng tuyệt hảo, và bạn sẽ phải vượt qua rất nhiều lần đến khi bạn đủ chín chắn và trưởng thành để biết bạn muốn gì và làm cách nào có được nó.
Bạn cần phải có mong muốn trở thành người tốt hơn/giá trị hơn, và cần tìm được một người sẽ giúp bạn thực hiện điều này. Bạn phải tôn trọng đôi bên và tôn trọng chính bản thân. Và điều này không dễ dàng tý nào cả.
Những mối quan hệ được tạo lập thành công chỉ khi các đối tác trong đó cảm thấy bình an và thoải mái được là chính mình. Sợ hãi không dám thể hiện những gam màu thực là tín hiệu xấu cho mối quan hệ. Tuy nhiên, khi bạn buông bỏ và thể hiện đúng bạn là như thế nào, bạn sẽ cảm nhận đó cứ như là ma thuật ý.
Giờ chúng ta cố gắng phân tích thêm một chút:
Một người yêu bạn sẽ lắng nghe bạn một cách cẩn trọng. Không chỉ là nghe những lời bạn nói ra mà còn phải cố gắng hiểu chúng nữa. Thấu hiểu là một thành tố quan trọng của tình yêu và của cả sự lãng mãn.
Điều đó có nghĩa rằng là đối tác của bạn không nhất thiết luôn phải đồng ý với tất cả những gì bạn nói. Một tình yêu đích thực cần có sự can đảm để nói với đối tác khi bạn không đồng ý với họ. Đồng ý với tất cả mọi thứ, sau cùng là điều không thể.
Giao tiếp là chìa khoá của mối quan hệ. Lắng nghe và nói, đồng thời mong đợi chính điều đó từ đối tác. Nó rất đơn giản nhưng thật đáng ngạc nhiên là nhiều cặp đã phải chia tay chỉ vì những vấn đề bắt nguồn từ giao tiếp.
Chắc chắn không phải ai cũng là người giỏi truyền đạt cảm xúc của mình. Một lời khuyên nhỏ này sẽ giúp bạn tốt hơn: đừng có cố gắng giấu tất cả mọi thứ ở bên trong. Hãy nói điều bạn không thích, điều đó có thể khiến bạn buồn hay giận dữ. Đừng có mong đợi đối tác đọc được suy nghĩ của bạn và cũng đừng có phát điên nếu anh (cô) ấy không làm được điều đó.
Một mẹo khác nữa là: luôn sẵn sàng lắng nghe khi có một người khác phàn nàn/càm ràm. Không có gì là tuyệt hảo, nhưng bạn và đối tác của bạn có thể làm nó tốt nhất có thể.
Ngoài giao tiếp ra, tự trọng cũng là một chìa khoá của mối quan hệ. Bạn không cần phải chứng minh với tất cả mọi người rằng bạn là người tuyệt hảo, bạn chỉ cần biết rõ bản thân bạn là được. Nếu bạn không tôn trọng bản thân và không trân trọng những điều bạn muốn thì sẽ rất khó để bạn có thể nhận biết được người khác có tôn trọng bạn hay không.
Nhưng ở đây cũng có các tín hiệu cụ thể. Ví dụ như khi một người nào đó không rõ ràng hoặc không chắc chắn về cảm xúc của anh (cô) ấy đối với bạn nhưng lại yêu cầu bạn đợi anh (cô) ấy thì đó là một tin xấu. Một người yêu và tôn trọng bạn sẽ tự biết điều này ngay tức thì. Anh (cô) ấy sẽ tôn trọng thời gian của bạn vì thời gian là thứ đáng giá nhất, vậy nên đừng có phung phí làm gì.
Hãy luôn nhớ rằng không ai trông đợi “một loại tình yêu” dựa trên sự bất an, sự bất ổn định, hoặc thao túng. Bình ban và ổn định; nó quan trọng hơn nhiều so với suy nghĩ của bạn.
Không ai mong đợi một mối quan hệ khiến họ sợ rằng đối tác của có thể rời đi bất cứ lúc nào. Sự tin tưởng nằm ở đâu trong mối quan hệ này? Đó đơn giản chỉ là sự thao túng cảm xúc mà thôi.
Một tình yêu chín chắn sẽ đến khi bạn tự tin, điềm tĩnh, kiên định rằng bạn chẳng sợ điều gì cả. Bạn chắc chắn rằng đối tác yêu bạn, và ngày mai anh (cô) ấy vẫn sẽ vẫn yêu bạn. Bạn biết rằng anh (cô) ấy tôn trọng bạn, và bạn cũng tôn trọng anh (cô) ấy.
Và điều quan trọng nhất: khi bạn tìm thấy mối quan hệ chín chắn, tràn đầy yêu thương, bình an và vững chắc, thì làm ơn đừng để vuột mất. Rất nhiều người đã mắc phải sai lầm này vì họ nghĩ rằng họ không xứng đáng được yêu. Đừng có làm điều dại dột đó với bản thân, vì bạn sẽ phải hối tiếc, sớm hay muộn mà thôi.
----
Hay lượn qua FB Thinking Art nên ra bài viết này, đọc thú vị nên dịch chơi đặt ở đây.
20 nghịch lý trong cuộc sống nhưng nó lại là sự thực
Bản gốc: 20 PARADOXES THAT ARE TRUE
Bản dịch tiếng Việt của Quora Vietnam
1. Bạn càng ghét một đặc điểm nào đó ở người khác, càng có nhiều khả năng bạn đang phủ nhận đặc điểm đó của chính mình. Carl Jung tin rằng những điều bạn không thích ở người khác chính là sự phản ánh những đặc điểm mà bản thân chúng ta đang phủ nhận. Freud gọi nó là “phép phản chiếu”. Mọi người thường sẽ gọi đó là “khốn nạn”. Ví dụ, một người phụ nữ tự ti về cân nặng của mình sẽ chê người khác mập. Một người đàn ông tự ti về tài chính của mình sẽ phán xét thu nhập của người khác.
2. Những người không thể tin ai, thì không thể tin tưởng được. Những người luôn cảm thấy bất an trong các mối quan hệ sẽ có nhiều khả năng phá hỏng các mối quan hệ đó. Đây được gọi là "Hội chứng Good Will Hunting", những người này sẽ bảo vệ bản thân tránh bị tổn thương bằng cách làm tổn thương người khác trước.
3. Bạn càng cố gây ấn tượng với mọi người, họ sẽ càng ít ấn tượng. Chẳng ai thích một tên “cố quá thành quá cố” cả.
4. Bạn càng thất bại nhiều, bạn càng có khả năng thành công hơn. Nghe cứ như là mấy câu truyền cảm hứng của người nổi tiếng nhỉ. Chắc bạn đã nghe nhiều rồi. Edison đã thử hơn 10.000 mẫu bóng đèn trước khi cho ra mắt công chúng. Michael Jordan đã bị loại khỏi đội bóng cấp ba của mình. Thành công đến từ sự cải thiện và sự cải thiện lại đến từ thất bại. Không có lối tắt cho điều này đâu.
5. Bạn càng sợ điều gì, bạn càng nên đối mặt với nó. Ngoại trừ các hoạt động thực sự đe dọa đến tính mạng hoặc gây hại cho bản thân, phản ứng chiến-hay-chuồn được kích hoạt trong cơ thể khi chúng ta đối diện với những tổn thương trong quá khứ hoặc khi muốn hiện thực hóa một bản thể mà chúng ta mơ ước. Ví dụ: khi nói chuyện với một người hấp dẫn; khi gọi hỏi xin việc; nói trước đám đông; bắt đầu kinh doanh; đề cập đến một chủ đề gây tranh cãi; báo tin buồn với ai đó v.v. Đây là tất cả những điều khiến bạn sợ hãi, và chúng làm bạn sợ hãi vì chúng là những việc nên làm.
6. Bạn càng sợ chết, bạn càng ít tận hưởng cuộc sống hơn. Giống như một trong những câu nói yêu thích của tôi, “Cuộc đời ngắn lại và dài ra theo tỉ lệ của lòng dũng cảm”.
7. Càng học nhiều, bạn càng nhận ra mình biết ít như thế nào. Mỗi khi đạt được một tầm cao hiểu biết mới, bạn sẽ thấy càng nhiều câu hỏi được đặt ra hơn là câu trả lời.
8. Bạn càng ít quan tâm đến người khác, bạn càng ít quan tâm đến bản thân hơn. Tôi biết điều này có thể đi ngược lại với mọi nhận thức mà bạn đã từng có về một kẻ không cần ai bên cạnh, nhưng con người đối xử với những người xung quanh theo cách họ đối xử với chính bản thân mình. Bên ngoài có thể không rõ ràng, nhưng những người đang tàn nhẫn với những người xung quanh là tàn nhẫn với chính họ.
9. Chúng ta kết nối nhiều hơn, nhưng lại cảm thấy cô đơn hơn. Nhờ các thiết bị liên lạc hiện đại, chúng ta giao tiếp nhiều hơn, nhưng nghiên cứu lại tìm thấy sự gia tăng đáng kể của chứng cô đơn và trầm cảm trong vài thập kỉ qua.
10. Bạn càng sợ thất bại, bạn càng dễ thất bại. Đây được gọi là lời tiên đoán tự thực hiện (self-fulfilling prophecy).
11. Bạn càng thúc đẩy một thứ gì đó, bạn sẽ càng cảm thấy khó đạt được. Khi chúng ta cho rằng một điều gì đó là khó khăn, chúng ta thường vô thức làm cho nó trở nên khó khăn hơn. Chẳng hạn, trong nhiều năm, tôi từng cho rằng bắt chuyện với một người lạ là điều gì đó rất bất thường và vô cùng khó. Vì vậy, tôi đã dành rất nhiều thời gian để lên chiến lược và nghiên cứu nhiều cách để có thể tiếp cận với những người mà tôi không biết. Tôi không hề nhận ra tất cả những gì mình phải làm chỉ là nói “Xin chào” và sau đó hỏi một câu hỏi đơn giản; điều đó giúp tôi thành công khoảng 90%. Nhưng vì cảm thấy khó khăn, tôi đã tự làm khó mình.
12. Bạn đang có thứ gì, bạn sẽ càng ít trân trọng nó. Con người có sự thiên vị với những thứ xa vời hơn là những thứ trước mắt. Chúng ta vô thức cho rằng những thứ khan hiếm là có giá trị và những thứ có sẵn thì không. Điều này hoàn toàn sai.
13. Cách tốt nhất để tìm được tình yêu là không cần phải ở bên người khác. Trong thực tế, cách tốt nhất để tìm kiếm một mối quan hệ tình cảm là hãy hạnh phúc khi vẫn còn độc thân, và đầu tư nhiều hơn vào bản thân.
14. Bạn càng trung thực về lỗi lầm của mình, mọi người sẽ càng nghĩ bạn hoàn hảo. Điều tuyệt vời nhất về những sai lầm của bản thân chính là bạn càng chấp nhận những thiếu sót của mình, mọi người sẽ càng bỏ qua thiếu sót của bạn.
15. Bạn càng cố gắng giữ chặt ai đó, bạn càng đẩy họ ra xa. Đây là lý do khiến sự ghen tuông trong các mối quan hệ trở nên vô nghĩa: một khi hành động hoặc cảm xúc trở thành nghĩa vụ, chúng sẽ mất hết ý nghĩa. Nếu bạn gái của bạn cảm thấy bị ép buộc phải dành ngày cuối tuần cho bạn, thì thời gian hai bạn ở bên nhau đã trở nên vô nghĩa.
16. Bạn càng cố gắng tranh cãi với ai đó, bạn càng ít có khả năng thuyết phục họ đồng ý với quan điểm của mình. Lý do bởi vì hầu hết các cuộc tranh luận có bản chất bị chi phối bởi cảm xúc. Cảm xúc sẽ nảy sinh khi những giá trị hoặc lòng tự tôn của một người bị xúc phạm. Logic chỉ được sử dụng để xác nhận những niềm tin và giá trị đã tồn tại từ trước. Các cuộc tranh luận thông thường hiếm khi đề cập đến những sự thật khách quan thay vào đó mọi người lại cố gắng thay đổi quan điểm của đối phương. Đối với bất kỳ cuộc tranh luận đúng nghĩa thực sự nào, cả hai bên phải bỏ qua cái tôi của mình và chỉ được đả động đến vấn đề cần bàn. Điều này là rất hiếm, cứ hỏi nất kỳ ai từng tham gia thảo luận trên mạng là biết (như QRVN chẳng hạn)
17. Bạn càng có nhiều sự lựa chọn, bạn càng ít hài lòng với lựa chọn của mình. Đây gọi là “Nghịch lý sự lựa chọn”. Nghiên cứu chỉ ra rằng khi chúng ta có rất nhiều lựa chọn, chúng ta có chi phí cơ hội cao hơn đối với mỗi lựa chọn của mình. Do đó, chúng ta ít hài lòng hơn với quyết định của bản thân.
18. Một người càng nghĩ rằng mình đúng, họ càng chẳng biết gì. Có một mối tương quan trực tiếp giữa mức độ cởi mở của một người đối với các quan điểm trái chiều và mức độ mà người đó thực sự hiểu rõ về bất kỳ chủ đề cụ thể nào. Như nhà triết học Bertrand Russell từng nói: “Vấn đề của thế giới này chính là bọn ngốc thì lại kiêu căng còn bọn thông minh thì lại đa nghi”.
19. Điều chắc chắn duy nhất là không có gì là chắc chắn (Trans: Ngoại trừ cái chết và thuế nhỉ).
20. Thứ duy nhất vĩnh hằng chính là sự thay đổi. Một câu nghe có vẻ thực sự sâu sắc nhưng lại vô nghĩa. Nhưng nó vẫn đúng!
Vì sao việc học rất quan trọng?
Cách đây khoảng 4000 năm về trước, có một người vô tình tìm thấy một loại hợp kim của đồng và thiếc, con người lần đầu tiên biết đến đồng điếu.
Đồng điếu là phát minh quan trọng lúc bấy giờ. Nó nhanh chóng giữ vai trò chủ chốt trong chiến tranh.
Đồng điếu đã đưa Ai Cập lên ngôi vị bá chủ.
Để trả lời câu hỏi của bạn, chúng ta hãy nhìn về quá khứ một chút nhé.
Bạn có biết thứ duy nhất có thể ngăn cản một đội quân Ai Cập là gì không? Là một đội quân khác cũng được trang bị vũ khí đồng điếu.
Khi các thế lực quân sự khác bắt đầu biết trang bị vũ khí đồng điếu cho đội quân của mình, thiếc và đồng bắt đầu trở nên khan hiếm.
Để thoát khỏi nguy cơ suy vong, các triều đại cần có sự đổi mới. Sự đổi mới đã đưa con người bước vào Thời kì đồ sắt.
Luyện kim là kĩ năng tối quan trọng trong cả một thời kì dài của lịch sử, nhưng việc thành thạo kĩ năng này lại chẳng mấy dễ dàng. Để đưa quặng lên đến nhiệt độ nóng chảy, cách duy nhất là sử dụng than làm chất đốt.
Đó là kĩ thuật bí truyền đấy!
Trong nhiều thập kỉ sau, sắt vẫn là vũ khí chiến tranh quan trọng hàng đầu. Ngay cả những người lính tinh nhuệ nhất trong Thời đại đồ đồng cũng không có cơ may chiến thắng nếu phải đối đầu với lính được trang bị vũ khí bằng sắt - một loại kim khí nhẹ và cứng hơn rất nhiều.
Đây là bước đột phá đầu tiên trong sản xuất. Với sự xuất hiện của đồ sắt, cán cân quyền lực bắt đầu có sự thay đổi lớn. Có những đế chế phát triển cường thịnh, cũng có những đế chế trở nên suy tàn rồi sụp đổ.
Kiến thức về luyện kim trở thành tài sản quý giá nhất trong Thời kì đồ sắt.
Những hiểu biết về thuật luyện kim đã tạo ra cách biệt đáng kể giữa các quốc gia.
Xã hội càng tiến bộ, kiến thức càng trở nên quan trọng.
Chúng ta đang sống trong thời đại kĩ thuật số. Những thay đổi trong cơ cấu quyền lực đang diễn ra trong tất cả các ngành trên phạm vi toàn cầu.
Vậy, tại sao việc học rất quan trọng? Đây là lí do:
Nguồn: Hector Quintanilla, người sáng lập DigitalAgeEducation.com (https://www.quora.com/Why-is-studying-so-important-in-life/answer/Hector-Quintanilla)
Bản dịch: Đỗ Nhược Vy - Quora Vietnam (https://www.facebook.com/groups/vietnamquora/permalink/2428074807425641/)
- Trong thời đại nông nghiệp, sự giàu có đến từ thiên nhiên.
- Trong thời đại công nghiệp, sự giàu có đến từ máy móc.
- Trong thời đại kĩ thuật số, sự giàu có đến từ nguồn thông tin và kiến thức.
Nguồn: Hector Quintanilla, người sáng lập DigitalAgeEducation.com (https://www.quora.com/Why-is-studying-so-important-in-life/answer/Hector-Quintanilla)
Bản dịch: Đỗ Nhược Vy - Quora Vietnam (https://www.facebook.com/groups/vietnamquora/permalink/2428074807425641/)
Tại sao mọi người lại nói miếng bít tết hoàn hảo là chỉ ở mức tái chín?
Hỏi: Khi đi ăn nhà hàng tôi hay gọi bít tết và muốn nó được nấu chín hoàn toàn. Tại sao mọi người lại nói miếng bít tết hoàn hảo là chỉ ở mức tái chín?
Nguồn: Quora
Bản dịch: Anh-TuanPhan - Group QRVN
Nếu bạn là một người thích ăn bít tết chín hoàn toàn, bạn đã có đóng góp to lớn vào quá trình nấu nướng của nhà hàng, bởi vì đầu bếp chuyên nghiệp Anthony Bourdain đã viết trong quyển sách nổi tiếng "Bí mật nhà bếp":
Tôi nói như vậy không có nghĩa là cứ mỗi lần bạn gọi món bít tết nấu chín là bạn đang trả tiền để giúp bếp trưởng xử lý miếng thịt chất lượng kép trong bếp của họ, ý của tôi đó là rủi ro bạn gặp điều đó sẽ cao hơn nhiều so với những người ngồi chung bàn với bạn và gọi bít tết tái hoặc tái chín.
Các đầu bếp biết rằng một khi một miếng bít tết đã được nấu chín hoàn toàn thì chẳng còn chút nước thịt gì trong đó cả (nấu quá tay), và khi đó thực khách sẽ chẳng biết được miếng thịt đó nó như thế nào. Thịt tươi, thịt lâu ngày, chẳng có gì khác biệt cả. Và điều đó khiến bạn trở thành một thực khách quý giá của nhà hàng. Bạn đã giúp việc quản lý đồ ăn của nhà hàng trở nên dễ dàng hơn.
Chỉ khi bạn tự nấu ở nhà bạn mới đảm bảo rằng bạn trả đúng giá tiền cho thứ bạn muốn.
Tôi có những người bạn không thít thịt tái hoặc tái chín, và thường lý do mà họ đưa ra là vì họ không thích cái chất lỏng màu hồng trông giống "máu" ở giữa miếng thịt. Điều đó là dễ hiểu.
Tuy nhiên đây là một sự hiểu nhầm. Phần chất lỏng màu đỏ ở trong miếng thịt không phải là máu. Đó là myoglobin, một loại protein mà khi tiếp xúc với không khí thì sẽ trở thành hồng hoặc đỏ. Trong miếng bít tết đó chẳng có giọt máu nào cả. Đó là nước thịt. Nó là dấu hiệu cho thấy miếng thịt đã được nấu đúng cách. Đây là điều bạn nên cân nhắc khi gọi món, nếu nó là nguyên nhân khiến bạn liên tục gọi món thịt được nấu chín đến độ bên trong trở thành màu xám.
Tôi cũng muốn ủng hộ bạn lắm vì tôi nghĩ rằng mọi người nên ăn những gì mà họ thấy hợp với họ, món đó được chuẩn bị theo ý họ muốn, cho dù người khác không đồng tình với điều đó. Cho dù thâm tâm tôi nói rằng bạn đã gọi món sai cách, thì bạn có quyền gọi món theo ý bạn muốn, do bạn tự chọn. Đây là quốc gia tự do mà.
Nhưng mà tôi cũng đồng cảm với những người bạn của bạn, những người bạn rủ đi ăn chung, bạn bè hay những người khác vốn phản đối việc bạn muốn miếng thịt được nấu "chín hoàn toàn", họ coi đó là một cách nấu thịt tồi tệ. Khi họ ăn với bạn, khả năng cao là miếng thịt của họ có chất lượng cao hơn của bạn.
Tuy nhiên do bạn đã gọi món bít tết nấu chín rồi thì hẳn bạn đâu có biết được miếng thịt đó là tươi hay không tươi đâu đúng không? Không biết thì ăn vẫn ngon mà. Ai cũng được lợi cả.
Nguồn tham khảo:
Những người gọi bít tết chín hẳn là một miếng mồi béo bở cho những đầu bếp có ý thức về chi phí trong ngành này: họ trả tiền cho đặc quyền được ăn thùng rác của chúng tôi. Ở rất nhiều bếp, có một nghi thức truyền thống được gọi là “để dành cho chín hẳn”. Khi một trong số đầu bếp tìm ra một miếng thịt bít-tết đặc biệt chả được ai ưa—dai, lắm gân và dây thần kinh, đoạn cuối thịt thăn gần lưng và hông, có hơi bốc mùi từ mấy hôm—anh ta vung vẩy nó trong không khí và nói, “Sếp ơi, giờ làm gì với của nợ này?”. Bếp trưởng có ba lựa chọn. Ông ta có thể bảo đầu bếp của mình ném thứ ghê tởm này vào thùng rác, nhưng thế hơi phí, và trong ngành nhà hàng, mỗi thứ được chế biến hay chuẩn bị phải kiếm được gấp ba lần chi phí bỏ ra để mua nó nếu như bếp trưởng muốn tính chi phí chính xác. Hoặc ông ta có thể quyết định dùng nó để chiêu đãi “cả nhà”—những nhân viên lau dọn vệ sinh, nhưng như thế cũng chẳng khác gì vứt đi. Nhưng không, cái ông ta sẽ làm là niệm câu thần chú của mọi bếp trưởng tính toán khác: “Để dành cho chín hẳn.” Ông ta biết rằng bọn phàm phu tục tử mà gọi bít-tết chín hẳn sẽ chẳng nhận ra được sự khác biệt giữa đồ ăn và một miếng gỗ nổi trên biển.
Tôi nói như vậy không có nghĩa là cứ mỗi lần bạn gọi món bít tết nấu chín là bạn đang trả tiền để giúp bếp trưởng xử lý miếng thịt chất lượng kép trong bếp của họ, ý của tôi đó là rủi ro bạn gặp điều đó sẽ cao hơn nhiều so với những người ngồi chung bàn với bạn và gọi bít tết tái hoặc tái chín.
Các đầu bếp biết rằng một khi một miếng bít tết đã được nấu chín hoàn toàn thì chẳng còn chút nước thịt gì trong đó cả (nấu quá tay), và khi đó thực khách sẽ chẳng biết được miếng thịt đó nó như thế nào. Thịt tươi, thịt lâu ngày, chẳng có gì khác biệt cả. Và điều đó khiến bạn trở thành một thực khách quý giá của nhà hàng. Bạn đã giúp việc quản lý đồ ăn của nhà hàng trở nên dễ dàng hơn.
Chỉ khi bạn tự nấu ở nhà bạn mới đảm bảo rằng bạn trả đúng giá tiền cho thứ bạn muốn.
Tôi có những người bạn không thít thịt tái hoặc tái chín, và thường lý do mà họ đưa ra là vì họ không thích cái chất lỏng màu hồng trông giống "máu" ở giữa miếng thịt. Điều đó là dễ hiểu.
Tuy nhiên đây là một sự hiểu nhầm. Phần chất lỏng màu đỏ ở trong miếng thịt không phải là máu. Đó là myoglobin, một loại protein mà khi tiếp xúc với không khí thì sẽ trở thành hồng hoặc đỏ. Trong miếng bít tết đó chẳng có giọt máu nào cả. Đó là nước thịt. Nó là dấu hiệu cho thấy miếng thịt đã được nấu đúng cách. Đây là điều bạn nên cân nhắc khi gọi món, nếu nó là nguyên nhân khiến bạn liên tục gọi món thịt được nấu chín đến độ bên trong trở thành màu xám.
Tôi cũng muốn ủng hộ bạn lắm vì tôi nghĩ rằng mọi người nên ăn những gì mà họ thấy hợp với họ, món đó được chuẩn bị theo ý họ muốn, cho dù người khác không đồng tình với điều đó. Cho dù thâm tâm tôi nói rằng bạn đã gọi món sai cách, thì bạn có quyền gọi món theo ý bạn muốn, do bạn tự chọn. Đây là quốc gia tự do mà.
Nhưng mà tôi cũng đồng cảm với những người bạn của bạn, những người bạn rủ đi ăn chung, bạn bè hay những người khác vốn phản đối việc bạn muốn miếng thịt được nấu "chín hoàn toàn", họ coi đó là một cách nấu thịt tồi tệ. Khi họ ăn với bạn, khả năng cao là miếng thịt của họ có chất lượng cao hơn của bạn.
Tuy nhiên do bạn đã gọi món bít tết nấu chín rồi thì hẳn bạn đâu có biết được miếng thịt đó là tươi hay không tươi đâu đúng không? Không biết thì ăn vẫn ngon mà. Ai cũng được lợi cả.
Nguồn tham khảo:
- https://en.wikipedia.org/wiki/Kitchen_Confidential_(book)
- https://www.newyorker.com/magazine/1999/04/19/dont-eat-before-reading-this
Liệu Freddie Mercury có thực sự điên khùng như bộ phim Bohemian Rhapsody đã mô tả không?
Hãy cùng nhớ lại những thứ điên khùng nhất mà Freddy Mercury đã từng làm khi còn sống:
1. Ông từng cải trang cho công chúa Diana thành người đồng tính để đưa cô tới một quán bar đồng tính.
2. Trong album riêng của mình, Mr Bad Guy, ông có viết lời tựa thế này: “Album này được dành cho con mèo Jerry của tôi. Cả Tom, Oscar, Tiffany và những người yêu mèo khắp giải ngân hà nữa. !#$%#^ bọn còn lại!”
3. Ông viết bài “Crazy Little Thing Called Love” khi đang tắm. Khi đang trong phòng tắm, Freddy chợt nảy ra cảm hứng, thế là ông cho người mang đàn piano đến bồn tắm để sáng tác.”
4. Khi Brian May nói rằng Freddy không thể ghi âm bài “The Show Must Go On” bởi lúc đó ông đã yếu đến mức không đi nổi, thì Freddy làm một hụm vodka, và nói “Anh sẽ làm nó cưng ạ.” Brian không còn gì để nói.
5. Do quá lo lắng rằng ý tưởng trong đầu sẽ biến mất trước khi ông kịp ghi lại, Mercury đã cho lắp đàn piano ở đầu giường! Không chỉ có vậy, cái đàn đó còn có 2 đầu, để ông thậm chí không cần phải quay người lại để chơi đàn.
6. Khi một khán giả hét lên phỉ báng trong một buổi diễn của Queen, ông cho dừng buổi diễn lại, lệnh cho đội kỹ thuật chiếu đèn vào người đó, và nói “Cưng nói lại anh nghe cái.” Người đó im lặng.
7. Ông từng đến một buổi tiệc mang theo một đám người lùn đội trên đầu những cái khay chứa ma tuý.
“Liệu Freddie Mercury có thực sự điên khùng như bộ phim Bohemian Rhapsody đã mô tả không?” thì tôi nghĩ là không. Tôi cho rằng bộ phim đó đã giảm nhẹ đi sự điên khùng thật sự của ông. Dù tôi phải công nhận, rằng màn trình diễn của Rami Malek đã mang đến thành công cho phim, và việc anh phải diễn như vậy là để giữ cho nhịp phim ổn định và giữ được đánh giá PG-13.
Bản dịch: Trung Nguyen - Quora Vietnam Group - https://www.facebook.com/groups/vietnamquora/permalink/2311671755732614/
Nếu 50 người đang nắm tay nhau và bị sét đánh, liệu dòng điện có chạy qua hết bọn họ không?
Dòng điện khá là lười biếng.
Nó sẽ luôn tìm con đường ngắn nhất, dễ nhất, trực tiếp nhất để đi tới nơi nó cần đi.
Viễn cảnh 1
Viễn cảnh 1
Trong trường hợp này, tia sét đang hướng thẳng xuống đất, tập trung lo chuyện của nó. Đột nhiên nó gặp phải 50 ứng viên giải thưởng Darwin, ướt nhẹp, đứng giữa đồng trống, và nắm tay nhau giữa một cơn bão.
Toàn bộ 100,000,000 volt của tia sét đánh trúng người chơi thứ nhất ngay đỉnh đầu. Dòng điện lập tức nhận ra chân của người này đang chạm đất và nó chạy ngay về hướng đó. Một vài electron (mà trong trường hợp này là rất nhiều) không được thông báo về hướng di chuyển, hoặc là bị mắc kẹt trong dòng electron đang hướng về đôi chân của người thứ nhất, chúng quyết định chạy lắt léo qua người thứ hai. Điều này tiếp diễn dọc theo hàng người cho tới khi toàn bộ số electron trong dòng điện tới được nơi chúng cần tới, và số electron mỗi người nhận sẽ càng giảm khi họ càng đứng xa người thứ nhất.
Kết quả - Người chơi thứ nhất tái chín cho tới chín đều, trong khi người thứ bốn mươi chín và năm mươi sẽ nhìn như trong ảnh.
Hãy cùng tiến thêm bước nữa, nhân danh... à thì... khoa học.
Chúng ta giờ nhúng hết toàn bộ người chơi trò này trong nước muối để tăng độ dẫn điện. Chúng ta cho người thứ nhất cầm một cây gậy gôn và chĩa thẳng lên trời, vì khoa học.
Giờ thì tới phần khó nhằn, đó là cho tất cả trừ người cuối cùng nhảy lên cùng một lúc trong khi vẫn nắm tay nhau. Chúng ta cho họ nhảy đi, nhảy lại, và nhảy mãi cho tới khi cây gậy đánh gôn lọt vào mắt xanh của Thần Sấm.
Các electron bây giờ sẽ đi qua tất cả mọi người, để trở về mặt đất qua đôi chân của người cuối cùng. Một vài electron thông minh hoặc mất kiên nhẫn sẽ hợp tác với nhau để phóng ra các tia chớp nhỏ từ chân những người không nhảy đủ cao, nhưng nhìn chung thì hầu hết dòng điện sẽ đi qua tất cả mọi người.
Kết quả - Năm mươi cái xác, chín vừa, kết dính nhau qua những bàn tay. Điện trở của chừng này người sẽ đủ lớn để họ sáng trưng như dây tóc bóng đèn ngày xưa, trong chốc lát, nhưng đẹp tuyệt vời. Nếu có người quay clip lại thì nó sẽ bay lên mục Trending trên YouTube.
Kết luận
Đức tin là một thứ vô cùng mạnh mẽ, nhưng đứng ngoài trời giữa một cơn bão và hát Thánh ca chắc không phải là cách tốt nhất để thử nó.
___________
Source: https://qr.ae/TWX7ZH
Bài dịch của bạn James Nguyen, được đăng trong Group Quora Việt Nam:
https://www.facebook.com/groups/vietnamquora/permalink/2310729375826852/
Ngôn ngữ lập trình nào là tốt nhất để phát triển một trang web có thể mở rộng tới hơn 100 triệu người dùng?
Nếu bạn muốn mở rộng quy mô, câu hỏi nên là về những ngôn ngữ không nên sử dụng.
Đừng sử dụng Ruby, đặc biệt là Rails. Ruby on Rails nói riêng rất chậm nên việc xử lý toàn bộ tải có thể tốn 100 lần. Chẳng hạn, điều đó có thể có nghĩa là chênh lệch giữa $50.000/ tháng chi phí máy chủ so với $500/tháng.
Không sử dụng bất kỳ ngôn ngữ nào không hỗ trợ các kiểu dữ liệu tĩnh (static type). Các kiểu dữ liệu tĩnh rất quan trọng để giúp bạn quản lý sự phức tạp trong bất kỳ hệ thống nào. [1]
Ngoài ra, bạn có thể chọn TypeScript + NodeJS, Go, Java hoặc thậm chí C++. Có những lựa chọn khác nhưng đó là những lựa chọn phổ biến nhất và sự phổ biến rất quan trọng nếu bạn muốn dễ dàng tìm kiếm những người có thể cùng làm việc để xây dựng dịch vụ của bạn. Go và NodeJS (với TypeScript) có lẽ là môi trường cho phép tạo ra năng suất cao nhất trong danh sách đó.
Câu hỏi thực sự cho 100 triệu người dùng là:
- số người dùng đồng thời/cùng lúc?
- hay người dùng không thường xuyên (đã đăng ký) chỉ với một nghìn người cùng lúc?
Một nhà phát triển có kỹ năng sử dụng bất kỳ ngôn ngữ nào ở trên có thể viết một ứng dụng máy chủ có thể xử lý vài nghìn người dùng đồng thời mà không có cơ sở hạ tầng đặc biệt (ngoài việc sử dụng cơ sở dữ liệu được quản lý, ví dụ như Amazon DynamoDB hoặc RDS).
Nếu bạn đang xem xét 100 triệu người dùng đồng thời, thì điều đó phụ thuộc rất nhiều vào nhu cầu chính xác của ứng dụng của bạn. Trái ngược với những gì người khác có thể yêu cầu, bạn không thể mong đợi bất kỳ ngôn ngữ hoặc thiết kế nào có thể mở rộng được ngay tức thì bằng cách "chỉ cần ném thêm phần cứng vào là có thể giải quyết vấn đề" nếu bạn không có được một thiết kế đúng đắn. Và đó là chìa khóa. Bạn cần một người có kinh nghiệm về tối ưu hóa và thiết kế kiến trúc máy chủ để không gặp phải thảm họa mở rộng.
Hiện tại, tôi đang làm việc trên một hệ thống với mục tiêu mở rộng là 10 triệu người dùng đồng thời. Khách hàng của tôi trước đây đã bán một doanh nghiệp với giá 50 triệu đô la và họ đã mua một tên miền rất đắt tiền cho dự án này, vì vậy họ có tài nguyên để có được nhiều người dùng. Khi tôi bắt đầu, đã có vấn đề về hiệu suất đối với chỉ một nhúm người dùng (nửa tá người dùng). Bây giờ hệ thống nó đã nhanh hơn và có thể xử lý vài nghìn, nhưng tôi đã có sẵn kế hoạch để mở rộng tới 10 triệu.
Và hơn cả một "ngôn ngữ lập trình đúng đắn", bạn cần có kế hoạch đúng đắn. Bạn không thể chọn nhóm phát triển của mình chỉ dựa trên ngôn ngữ lập trình. Những gì bạn cần là một kiến trúc sư hệ thống đẳng cấp thế giới để có thể hướng dẫn nhóm dự án. Nếu bạn không tin tôi, chỉ cần nhìn vào bảng đo đạc hiệu suất khung của các framework phổ biến[2]. Trong một số trường hợp, có một phạm vi biến đổi hiệu suất hơn 10.000 lần giữa hai framework, ngay cả khi cả hai framework đó đang sử dụng C++. Đó là sự khác biệt giữa $100/tháng và $1M/tháng về chi phí máy chủ, mặc dù cả hai máy chủ đều sử dụng ngôn ngữ nhanh nhất/xịn nhất.
Chọn đúng ngôn ngữ không đảm bảo điều gì cả, chọn đúng kiến trúc hệ thống (và cả kiến trúc sư) là quan trọng nhất.
Ghi chú:
--------------
Answer: Tim Mensch, Freelance CTO/Software Architect
Đọc nhiều nhất
-
Đường Định mệnh (Sự nghiệp/May mắn)
Dẫn nhập: ngày trước cũng tò mò về cái chủ đề chỉ tay, rồi xem tay, rồi tự đọc và tìm hiểu loạn xị cả lên, thực ra kết quả chính là để loè g... -
Nguyệt Ánh: Chill-out là thương hiệu của tôi
Chủ đề cuộc gặp lần này xoay quanh dự án Nguyệt Ánh Chill-out của Nguyệt Ánh đang được chú ý trên báo chí, trong các forum âm nhạc và cả ở ... -
Phim: Buddha – Cuộc Đời Đức Phật Thích Ca
Bộ phim Buddha về cuộc đời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từ đản sanh đến niết bàn. Bộ phim lấy cảm hứng ( hoặc cũng có thể gọi là được chuyển t... -
Nếu không có thực lực, bạn chỉ là kẻ ăn bám
Dựa vào núi núi đổ, dựa vào người người chạy, chỉ có tự dựa vào chính mình mới là đáng tin cậy nhất. Ba mẹ có là ông nọ bà kia đi chăng nữa... -
Hiệu ứng domino và bí quyết tạo lập chuỗi các thói quen tích cực trong cuộc sống
Các hành vi của con người đều có mối liên hệ tương tác lẫn nhau Hãy lấy ví dụ về trường hợp của Jennifer Lee Dukes. Sau hơn 2 thập kỷ, từ k... -
10 kỹ năng & nguyên tắc giúp bạn trở thành chuyên gia
Kiến thức là vô cùng quan trọng và một điều tuyệt nhiên luôn đúng là nếu muốn thành công, bạn cần có một nền tảng kiến thức vững chắc. Tuy... -
Giới thiệu một chút về bản thân
Tên Quỳnh , họ Nguyễn . Chính vì thế mọi người vẫn gọi là Quỳnh Nguyễn , gọi mãi thành quen, đôi khi có người thấy viết là Quynh Nguyen, lại...
Tham khảo
Liên kết web
Phân loại
Báo chí
(55)
Văn hoá
(33)
Tâm lý
(28)
Tán nhảm
(27)
Công nghệ
(25)
Blog
(17)
Xã hội
(16)
Nghề nghiệp
(15)
Phim
(15)
Quora
(14)
Con người
(13)
Kinh doanh
(13)
Nhạc
(13)
Cuộc sống
(11)
Marketing
(11)
Công cụ
(10)
Kỹ năng
(10)
Lập trình
(10)
Lịch sử
(10)
Sách
(10)
Phát triển
(9)
Cặp đôi
(8)
Thiền
(7)
Tình yêu
(7)
Tản mạn
(7)
Sức khoẻ
(6)
Chính trị
(5)
Giáo dục
(5)
Hạnh phúc
(4)
Kim Dung
(4)
Kiếm hiệp
(4)
Mạng xã hội
(4)
Phần mềm
(4)
Tiền tệ
(4)
Tài chính
(4)
Phát triển cá nhân
(3)
Tâm linh
(3)
Quản lý công việc
(2)
Quản lý thời gian
(2)
Thực hành
(2)
Tiếp thị
(2)
Chăm sóc khách hàng
(1)
Làm việc
(1)
Lãnh đạo cá nhân
(1)
Nguỵ biện
(1)
Quản lý cá nhân
(1)
Thương hiệu
(1)