1:26 SA @ Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2005

Một tuần đã qua khi em ra đi

Một tuần đã qua từ khi em chút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, xung quanh là gia đình em, người thân và bạn bè. Trước đó một ngày, em đã hôn mê và không còn nhận biết được gì nữa, khi đó anh có mặt ở đó để tiễn đưa em đi, gia đình em và mọi người xung quanh không biết điều đó, và tất nhiên em cũng không biết điều đó.

Một tuần đã qua với bao nhiêu điều, chỉ một tuần mà đủ thứ việc, đủ thứ suy nghĩ lẫn lộn. Giờ đây chắc gia đình đã đưa em về nhà hoặc đưa vào một ngôi chùa. Anh cũng không biết được nữa, có thể thời gian tới nói chuyện với Tuấn Anh thì anh mới biết được. Nhưng dù thế nào thì em cũng đã ra đi, và với những gì anh được biết thì em đã ra đi thanh thản cho dù đối với mọi người là khá bất ngờ. Chẳng biết nói gì hơn, nhưng cũng tự nhủ thầm rằng may mắn có nhiều việc em không biết, để em gìn giữ hình ảnh tốt đẹp trước khi ra đi, để em được thanh thản. Khi xưa có nói chuyện vài lần (với người khác) thì được học một câu của người Trung Quốc là "Nếu không muốn người khác biết việc mình làm, cách duy nhất là không làm việc đó", ở đây em không biết những việc kẻ khác làm, em chấp nhận bộ mặt đạo đức giả của kẻ đó, vậy cũng tốt, ít nhất là em được an tâm và thanh thản ra đi, còn kẻ làm điều sai quấy cuối cùng cũng sẽ phải trả giá mà thôi.

Lan Anh, ở những hình thái khác của cuộc sống, em hãy phù hộ để 2 đứa con của em lớn khôn thành người. Em hãy ra đi thanh thản, nhẹ nhàng.



P/S: những dòng chữ này có thể sẽ là những dòng cuối cùng viết cho em, anh sẽ không nhắc đến nhiều ở đây nữa, viết nhiều sẽ lan man sang chuyện khác và kẻ nguỵ quân tử sẽ gây ra lắm chuyện lằng nhằng với anh. Em hãy ra đi, tâm trí anh sẽ mãi giữ hình ảnh em, cô bé Lan Anh "tồ"
Chia sẻ lên mạng xã hội:

Bình luận

Kết nối và gửi lời chào hỏi