Từ 50.000đ/tuần đến 6.000USD/tháng
Đã có một thời những mối quan hệ lao động được xác lập bởi giá trị cơ bắp. Đã có một thời người ta bình đẳng trong cơ chế “trung bình chủ nghĩa”.
Và có một thời vị trí lãnh đạo được xem là vật mua bán, biếu xén hoặc “để dành” cho con em các sếp bất chấp năng lực...
Còn bây giờ, khi cuộc đua thương trường đã thật sự khốc liệt, có những người trẻ ở độ tuổi 20-30, họ không có vốn tiền tỉ, không vai vế thân quen, nhưng họ được một đơn vị, một công ty hay một tập đoàn đa quốc gia mời về, “đặt” vào những vị trí quan trọng và tất nhiên đồng lương trả cho họ cũng phải thật xứng đáng bởi họ là những “người làm thuê số 1”!
Đây là câu chuyện về Lê Trung Thành - hiện là phó tổng giám đốc Pepsi VN với mức lương hơn 6.000 USD/tháng, đồng thời là thành viên sáng lập Trường dạy nghề marketing IAM. Nhưng ít ai biết để trở thành một marketing giỏi nhất VN và được Tập đoàn Pepsi tuyển dụng, chàng trai 34 tuổi đã “khởi nghiệp” bằng những bảng điều tra thị trường với tiền công 50.000 đồng/tuần!...
Những bài học đầu tiên
Năm 1992, lần đầu tiên ở VN xuất hiện hoạt động khảo sát thị trường. Một công ty nghiên cứu thị trường từ Thái Lan cử chuyên gia bay sang đặt vấn đề liên kết với ĐH Kinh tế TP.HCM thực hiện cuộc điều tra diện rộng trên người tiêu dùng TP.HCM, Hà Nội và Đà Nẵng. Thành là một trong năm sinh viên tình nguyện tham gia dự án điều nghiên này.
Thời ấy, những hoạt động khảo sát thị trường đều trong tình trạng sơ khai, đối tượng phạm vi khảo sát chưa được chọn lựa , chủ yếu đụng đâu hỏi đó. Cầm bảng câu hỏi, chàng sinh viên kinh tế cứ thế mà lủi vào bất cứ khu phố nào có vẻ “hiền, hiền...”, gõ bất cứ cửa nhà nào thấy “dễ, dễ...”, cũng có khi cả buổi chẳng thu thập được gì bởi đối tượng không nằm trong phạm vi khảo sát. Mỗi bảng câu hỏi làm rất công phu, được trả công 5.000 đồng. Và lần đầu tiên trong đời, Thành đã kiếm được tiền: 50.000 đồng cho một tuần đi khắp hang cùng ngõ hẻm!
“Nhưng bù lại, có một cái gì đó rất khác lạ đã nhen lên trong đầu tôi với bảng câu hỏi và những cách thức mà người ta tìm kiếm dữ liệu. Nó khác hoàn toàn với những bộ môn đã học trong nhà trường. Lần đầu tiên tôi biết một cách căn bản về “thăm dò”, “điều nghiên”, những thuật ngữ tưởng chừng như đơn giản mà sau này tôi mới biết những thông tin đó quyết định số phận cả một dự án hàng triệu USD. Cậu SV năm cuối dần dần bộc lộ mình là người có đầu óc tổ chức và nhiều kinh nghiệm nhất trong nhóm, được “lên chức” nhóm trưởng, rồi phụ trách truyền đạt kỹ năng cho những sinh viên mới hơn. Rồi được đi Hà Nội, Đà Nẵng...
Ký ức những ngày đầu học nghề vẫn chưa phai trong tâm trí “vị” phó tổng giám đốc ở tuổi 34 hôm nay: “Lần ấy, Công ty sữa F. đã đổ không biết bao nhiêu tiền để điều tra về thị trường sữa ở VN. Tôi lấy làm lạ, F. là một thương hiệu lớn toàn cầu sao phải điều tra quá tốn kém như thế.
Các số liệu thống kê do chúng tôi mang về chứa đựng một thông tin hết sức quan trọng: nói về sữa, người dân chỉ biết hai chữ “Ông Th.” - một nhãn hiệu quá quen thuộc vốn trước đây là của Hãng F. Và đúng như tôi phán đoán, Hãng F. phát động cuộc chiến đòi lại nhãn hiệu “Ông Th.” của mình. Cho dù chiến thắng không thuộc về Hãng F. một cách trọn vẹn, nhưng tôi đã thấy được sức mạnh kinh hồn của những tấm phiếu điều tra thị trường - bài học đầu tiên về thương hiệu của tôi đã có từ đây”.
Tốt nghiệp loại xuất sắc, không đi “đầu quân” cho các công ty nước ngoài như nhiều sinh viên giỏi khác, Thành quyết định ở lại làm việc tại Trung tâm nghiên cứu thị trường của ĐH Kinh tế. Thành thú thật: “Trước tiên là do mê công việc mới mẻ này, nhưng thực tình tôi cũng chờ một suất học bổng của trường”. Mức lương 600.000 đồng/tháng chẳng thấm vào đâu so với công sức anh bỏ ra cho những dự án khảo sát thị trường tiếp theo.
“Năm 1993, hàng loạt “đại gia” như Caltex, Unilever, Johnson and Johnson, P & G…bắt đầu xuất hiện và kéo theo hàng loạt phương thức tiếp thị... Tôi lao vào tiếp cận, học hỏi hầu hết các loại hình khảo sát lúc ấy: công nghiệp, hàng tiêu dùng, thói quen tiêu xài, sở thích xem truyền hình... Những cánh cửa mới cứ mở ra liên tục nên tôi nghĩ không thể đứng bên ngoài mà học được, cần phải bước vào bên trong mới có thể nhìn được cận cảnh. Tự nhiên lúc đó tôi khát khao được đi làm cho những tập đoàn nước ngoài một cách mãnh liệt, đi làm không vì đồng lương cao hơn mà nơi đó, tôi sẽ học được điều mình cần...”.
Với doanh nghiệp trong nước, Thành là người “quan trọng”, có kinh nghiệm, nhưng khi bước chân gõ cửa các tập đoàn, công ty đa quốc gia thì anh thấy mình là... con số không! Sau này đúc kết lại, chưa bao giờ trong đời Thành bị người ta từ chối nhiều như thế. Đơn xin việc nộp ào ào, và nơi nào cũng hỏi về... kinh nghiệm. Cuối cùng đành phải đi đường vòng: làm sales (nhân viên bán hàng) cho Hãng Caltex!
“Đó là giai đoạn mà tôi khủng hoảng đến vật vã, tôi được giao đi chào hàng món “khó nuốt” nhất là... nhựa đường! Hết nhựa lại tới nhớt! Không còn cảnh áo trắng cà vạt, xách cặp táp đi làm điều tra thị trường như ngày nào. Nhiệm vụ của tôi lúc ấy là tiếp cận với... lề đường, với những người thợ sửa xe lấm lem dầu mỡ và nói toàn những câu chuyện đá banh, vụ án, chuyện “xe cán chó” mới hòa nhập khách hàng được. Tôi cảm thấy mình lì hơn, nhưng nghĩ lại mới thấy đó cũng là một giáo trình quí giá sau này, những gì tôi học trong nhà trường chỉ một thì cuộc đời đã dạy tôi mười!”.
Là nhân viên bán dầu nhớt, nhưng công ty cũng qui định lưu loát tiếng Anh! Thành lại phải vật vã vượt qua những tiêu chuẩn mới: tiếng Anh, kỹ năng giao tiếp, kỹ thuật “vượt qua phản đối” mà người bán hàng lúc nào cũng phải đối diện.
Khi chuyển sang làm việc cho Unilever qua một cuộc phỏng vấn “chữa cháy” cho một người bạn, Thành mới hiểu đúng về giá trị của công việc và kinh nghiệm. Khi tham gia phỏng vấn, người ta đề nghị Thành đưa ra mức lương cho chính mình (điều này hầu như còn rất xa lạ đối với các doanh nghiệp nhà nước), Thành đề nghị mức cao gấp đôi so với lương đang hưởng bên Công ty Caltex: 400 USD/tháng. Nhưng thật không ngờ, Unilever đồng ý ngay mức lương tự đề xuất đó! Cuộc đời Thành rẽ sang một bước ngoặt khác...
Thất bại và thành công
Nhiệm vụ đầu tiên được giao khi về đầu quân cho tập đoàn Unilever là xây dựng thương hiệu cho hai sản phẩm: xà bông Lifebuoy và Lux. Thành làm việc độc lập, được báo cáo thẳng với trưởng phòng tiếp thị. Đó là một người phụ nữ Thụy Sĩ cho tới giờ anh vẫn rất kính trọng:
“Bà ấy bảo bà có nhiệm vụ nâng đỡ những tài năng VN và suốt tám năm trời mình đã có dịp kiểm chứng lời bà ấy nói. Mỗi khi mình làm hết sức mà chưa được như ý thì bà vò đầu, bứt tai cảm thấy như chính bà chưa làm tròn bổn phận”. Học với người giỏi phải luôn ở tư thế “hừng hực lửa” và đừng bao giờ nghĩ đến việc gặp người đàn bà Thụy Sĩ này với cái đầu trống không. Bà ấy bảo: “Hãy suy nghĩ và chọn ra giải pháp rồi đến nói chuyện với tôi sau!”.
Trong môi trường như vậy, Thành đã bước vào thử thách đầu tiên bằng cách “chinh phục” con dấu “cầu chứng” cho nhãn hiệu Lifebuoy. Đó là thời điểm mà nhãn hiệu này đang bị hai đối thủ khác cạnh tranh dữ dội. Và cuối cùng chàng trai trẻ đã giành chiến thắng ngoạn mục với con dấu “cầu chứng” của Viện Pasteur với cam kết 10 triệu bánh xà phòng phát không cho hệ thống y tế hạ tầng trong ba năm.
Để có được thành công đó, trong suốt ba năm trời Thành phải đi ghe vào tận những vùng sâu nhất của ĐBSCL hay lặn lội lên những bản làng tít tận Cao Bằng để điều tra, nghiên cứu nhãn hiệu của mình làm có tác dụng ra sao đối với cộng đồng. Đó cũng là một giá trị quan trọng trong việc quảng bá thương hiệu: giá trị mà sản phẩm mang lại cho cộng đồng - cái chân của hoạt động marketing chuyên nghiệp là đây.
Năm 1999, nhãn hiệu Lifebuoy được giải thưởng Unilever toàn cầu bởi liên tục tăng trưởng trong vòng ba năm. Phần thưởng dành cho “công trạng” này là một suất du học cao học quản trị kinh doanh tại Úc.
Học xong, vừa từ Úc quay về, Thành vấp phải một khủng hoảng trong sáu tháng đầu tiên: sản phẩm nhuộm tóc Sunsilk vốn thành công rực rỡ ở Thái Lan lại thất bại nặng nề tại thị trường TP.HCM. Hóa ra, sai lầm lại nằm ở điểm cơ bản trong nghiên cứu thị trường do nôn nóng và chủ quan khi nghĩ rằng: ở Thái Lan thành công thì ở VN chuyện chiếm lĩnh thị trường là việc... đương nhiên!
Chỉ trong ba tuần thử nghiệm đã có ngay kết quả đắng cay: lỗ 3 triệu USD! Có hai thái độ phải lựa chọn của người lãnh đạo chương trình khi bị thất bại nặng nề: một, đổ thừa “không phải lỗi tại tôi”; hai, cắn răng nhận trách nhiệm và quyết tâm làm lại. Thành đã chọn cách thứ hai khi anh đến gõ cửa phòng tổng giám đốc và đề nghị: “Hãy cho tôi thêm sáu tháng nữa để làm lại mọi việc. Nếu không làm được tôi sẵn sàng chấp nhận bị đuổi việc!”.
Những cái nhìn tỉnh táo hơn, những cuộc điều tra khoa học hơn, mẫu mã được thay đổi..., chỉ sau sáu tháng doanh số tăng gấp đôi, sản phẩm dần lấy lại được thị trường. Sếp gật gù khen ngợi, nhưng với Thành đó là một bài học xương máu trên con đường chinh phục thị trường...
Thất bại cũng như khả năng chuyển bại thành thắng của Thành không lọt qua được mắt của những tập đoàn, công ty đa quốc gia. Tổng giám đốc Pepsi VN, ông Phạm Phú Ngọc Trai, nói đơn giản nhưng đầy đủ khi mời Thành về làm việc với cương vị phó tổng giám đốc phụ trách toàn bộ mảng marketing: “Đó là một con người làm việc đầy say mê và có sự sáng tạo mãnh liệt!”.
Con đường chinh phục thị trường của Lê Trung Thành vẫn còn là con đường dài phía trước, nhưng với riêng anh vẫn không thôi ấp ủ một hoài bão: đưa Trường dạy nghề marketing IAM trở thành một trung tâm đào tạo chuyên gia markerting hàng đầu của VN!
Kiên quyết loại trừ những “bản báo cáo láo”
Huyện Chợ Mới, An Giang:
TTCN - Không chấp nhận bản báo cáo của cán bộ dưới quyền về số hộ nghèo toàn huyện chỉ có 1%, các vị lãnh đạo của huyện Chợ Mới (An Giang) lập tức “vi hành” xuống từng địa bàn...
Chuyến "vi hành" này nhằm ghi nhận thực tế, sau đó cho tổng điều tra lại và dám chấp nhận tỉ lệ hộ nghèo từ 10-15%. Đây quả là chuyện hiếm có. Ông Nguyễn Danh Trung, chủ tịch UBND huyện, cho biết:
- Năm 2004, tỉ lệ hộ nghèo của Chợ Mới được thống kê là 1,3%, con số rất đáng... nghi ngờ. Vậy mà mới đây, qua tổng điều tra lại số hộ nghèo theo tiêu chí mới, đáng lý tỉ lệ sẽ tăng lên thì báo cáo vẫn đưa ra con số xấp xỉ như cũ! Chúng tôi cảm nhận rằng số liệu này chưa phản ánh đúng thực trạng, chưa chuẩn xác.
Chợ Mới đất chật người đông, chỉ có 23.000ha đất canh tác cho 370.000 dân, trong khi sản xuất nông nghiệp là chủ yếu nên còn nhiều hộ nghèo, nhiều bà con phải đi các địa phương khác làm ăn kiếm sống. Đừng nói đâu xa, ngay ở thị trấn trung tâm huyện, chúng tôi vẫn thường gặp và biết khá nhiều hộ nghèo thật sự nhưng họ nào có được xếp vào hộ nghèo. Hay như về số hộ nhà cửa xiêu vẹo, báo cáo của các xã rất thấp, đến khi thống kê lại để tiến hành cất nhà tình thương thì con số chợt tăng một cách đột biến, có xã như Kiến An tăng hơn 200%...
* Như vậy, chính vì sự đáng ngờ này nên các vị đã “vi hành”?
- Không thể an tâm với số liệu đó, lãnh đạo huyện ủy, UBND huyện quyết định đi xuống tận dân, xuống tận từng địa bàn để trực tiếp tìm hiểu thực tế. Hằng tuần chúng tôi đã vào vai những người dân, có thể là một nông dân, một người làm thuê, một người đi kiếm việc làm vì với tư cách cán bộ, khi tiếp xúc giữa mình với dân hình như có một sự ngăn cách nào đó nên có nhiều điều bà con không dám phản ảnh, không dám bộc bạch hết. Trong vai những người dân, chúng tôi dễ tiếp cận nên ghi nhận được tường tận dưới nhiều góc độ khác nhau và được nghe bà con nói thẳng thắn.
* Các ông đã ghi nhận được điều gì?
- Rất nhiều điều! Riêng về vấn đề hộ nghèo thì con số thực tế cao hơn rất nhiều con số báo cáo. Có một gia đình ở Kiến Thành gồm hai vợ chồng già và ba đứa con bao năm qua không có nhà ở, nhưng không hề có trong danh sách hộ nghèo. Hôm cấp cho căn nhà tình thương, họ mừng lắm, nhìn cảnh tượng hai vợ chồng lúi húi trong mưa ôm từng mớ đất đắp tôn thêm nền nhà còn lỗ chỗ ai nấy đều ngậm ngùi. Có cô bé học sinh giỏi nhà nghèo, quanh năm đi học chỉ với một bộ đồ cũ nhàu nhưng chẳng thấy ai báo cáo. Và nhiều trường hợp khác nữa... Chúng tôi không khỏi ray rứt và ân hận vì cảm thấy mình chưa sâu sát với dân.
Chúng tôi nhận ra rằng những con số báo cáo thường được thực hiện một cách máy móc, không sâu sát thực tế. Điều này ngoài việc cán bộ cơ sở bị động, thiếu nhận thức và thực hiện một cách thiếu trách nhiệm thì còn do căn bệnh chạy theo báo cáo lấy thành tích.
* Từ tỉ lệ 1% tăng lên 15%, con số này có làm các ông bất ngờ, gây sốc?
- Chúng tôi còn mừng nữa là đằng khác, bởi nó khẳng định rằng nhận định ban đầu của mình là đúng. Chúng tôi dám nhìn thẳng sự thật và chấp nhận sự thật. Con số đó giúp chúng tôi phần nào hình dung thêm hoàn cảnh sống, mức sống, khả năng thu nhập của người dân, đồng thời nhận ra những điều chưa làm được của mình.
Chúng tôi không cần những con số báo cáo chạy theo thành tích mà cần số liệu thật, thể hiện đúng thực trạng. Từ cơ sở đó chính quyền huyện mới có những chủ trương, tính toán phù hợp để đề ra biện pháp, giải pháp căn cơ trong việc định hướng phát triển kinh tế - xã hội, giải quyết xóa đói giảm nghèo, hỗ trợ người nghèo ổn định cuộc sống, cũng như thực hiện chu đáo hơn các chế độ chính sách đối với các hộ nghèo như hỗ trợ vốn, xóa nhà tạm bợ, chăm lo sức khỏe, bảo hiểm xã hội...
* Qua báo cáo của cán bộ thuộc quyền này, huyện có rút ra được bài học gì?
- Đó là bài học về khâu công tác cán bộ, chúng tôi đang chấn chỉnh đội ngũ cán bộ của mình theo hướng “gần dân, sát dân, hiểu dân”. Cán bộ phải thường xuyên xuống tận địa bàn nắm bắt tình hình. Tới đây chúng tôi có chủ trương giảm các cuộc họp bàn và hội nghị không cần thiết, dành thời gian đó cho cán bộ xuống cơ sở. Như vừa rồi thực hiện thi công nạo vét tuyến kênh ấp chiến lược, khi vướng mắc chúng tôi đã xuống tận nơi gặp gỡ trao đổi trực tiếp, giải thích với bà con, cuối cùng bà con hiểu ra đã hoan nghênh ủng hộ. Nếu không xuống gần dân như thế, liệu sử dụng các biện pháp hành chính đơn thuần có khả thi?
Bài học thứ hai là kiên quyết loại trừ căn bệnh thành tích, loại trừ những bản báo cáo chạy theo thành tích. Căn bệnh thành tích kiểu ấy chỉ làm cho chúng ta tự mãn, không nắm bắt được tình hình thực tế. Mà không nắm bắt được thực tế chắc chắn sẽ không có những chính sách sát với thực tiễn, hợp lý, hợp lòng dân...
Tiến sĩ Hồ Bá Quỳnh - "Sống cứ như thế đến cùng"
Xin trích ra đây một đoạn:
Dẫn nhập: "Xứ Nghệ lắm người tài nhưng cũng nhiều kẻ sĩ "gàn". Xưa, cụ Nguyễn Công Trứ công thành danh toại, trở về quê cưỡi trâu lấy mo cau bịt... phía sau và phán rằng để che miệng thiên hạ. Nay có nhà báo già cả gan viết đơn kiến nghị FIFA phải buộc trọng tài đề tên lên áo như cầu thủ, để khi có vị nào bắt láo, khán giả còn biết tên để mà... chửi"
Đoạn tiểu sử thú vị về xây dựng CNXH và bị cách chức: "Năm 1976, tôi đã là Trưởng phòng Giá - Tiêu dùng rồi ấy chứ - ông Quỳnh nhớ lại - Lúc đó, cơ chế quản lý kinh tế của ta còn bao cấp nặng lắm. Với chức danh như vậy và lòng hăng hái của tuổi trẻ, tôi viết tờ trình cải cách kinh tế và đưa ra tại cuộc họp của Ủy ban Vật giá Nghệ Tĩnh. Thế là họ làm ầm lên, có người còn hô trói tôi lại!
Họ kết tội ba tội: Dám bỏ giá cung cấp là chống lại CNXH; bỏ thuế sát sinh là chống lại chính sách thuế Nhà nước; cho HTX vay vốn là tội ném tiền ra cửa sổ, phá hoại ngọn cờ lớn nhất của CNXH ở nông thôn (vì cho nông thôn vay vốn nghĩa là khuyến khích họ bỏ ruộng!). Tôi bị giáng chức xuống nhân viên! - Ông cười, nụ cười hiền lành trông thật tội - Vì bị kỷ luật như vậy nên chi bộ không kết nạp Đảng cho tôi nữa. Sau này, nhiều lần chi bộ định kết nạp nhưng tự xét thấy mình nhiều tuổi rồi, tôi xin rút lui, nhường cho lớp trẻ"
Mời quý bạn ghé ra VNN đọc chơi, có gì xin bình luận:
http://vietnamnet.vn/psks/2005/09/487165/
Những điều thú vị về ráy tai
Ráy tai được xem là vệ sĩ của cơ thể con người, có tác dụng chống nhiễm khuẩn, ngăn bụi bẩn, côn trùng, giúp tai không bị "sốc" vì các âm thanh quá lớn và thậm chí được dùng làm thuốc chữa bệnh. Ráy tai còn có thể tiết lộ việc chủ nhân của nó có bị... hôi nách hay không.
Ráy tai thường bị buộc tội là "đồ rác rưởi", chỉ cản trở âm thanh và gây nên ngứa ngáy, khó chịu. Vì vậy, ngay cả khi không có trong tay những “đồ nghề chuyên nghiệp”, nhiều người vẫn dùng cả móng tay, que diêm, cặp tóc, tăm xỉa răng... để loại trừ cho hết ráy tai. Không hiếm người còn xem chuyện lấy ráy tai như một thú tiêu khiển, cứ vài ngày lại đến hiệu cắt tóc lấy ráy tai để “thư giãn”...
Ráy tai nằm ở ống tai ngoài, do một loại chất nhờn tựa như mồ hôi tiết ra từ những tuyến hạch nhỏ (tuyến ráy tai) trộn lẫn với những tế bào chết rơi ra trong lỗ tai mà thành. Nó chẳng phải thứ vô dụng như nhiều người nghĩ. Những hạt bụi bẩn trong không khí và côn trùng nhỏ nếu chẳng may bay vào lỗ tai thì chất nhờn ngăn chặn lại, không cho chúng đi sâu vào bên trong, tránh gây tổn hại đối với cơ quan thính giác. Một số côn trùng nhỏ đôi khi bị “lạc đường” chui vào lỗ tai, nhấm phải vị đắng của ráy tai sẽ lập tức bò ra ngoài.
Bản thân ráy tai không phải là một môi trường mà vi khuẩn có thể sinh sống. Hơn thế nữa, nó còn là chất sát trùng. Vi khuẩn chẳng may lọt vào trong lỗ tai, đụng phải thứ “thuốc sát trùng” này sẽ bị chết, vì vậy tai mới đỡ bị nhiễm khuẩn.
Ngoài ra, như mọi người đều biết, con người có thể nghe được âm thanh là nhờ dao động của trống tai (màng nhĩ), nằm ở độ sâu khoảng 25 mm, âm thanh trước khi tới màng nhĩ phải đi qua ống tai ngoài. Tại đây, ráy tai có “nhiệm vụ” làm giảm bớt cường độ của các sóng âm, tránh cho màng nhĩ bị kích thích quá mạnh. Nhờ vậy, khi có những âm thanh quá mạnh như tiếng sấm, tiếng động cơ máy bay, màng nhĩ mới khỏi bị tổn hại.
Bình thường, trong những lúc chúng ta há miệng, lắc đầu, chạy nhảy, nói chuyện, ca hát, ráy tai sẽ tự “nhảy ra ngoài”. Cho nên, nếu để ý một chút ta sẽ thấy trong vành tai thường có những mảnh ráy tai nho nhỏ rơi ra. Một nhà sinh lý học người Mỹ đã làm thí nghiệm lý thú: Ông đã bôi một thứ thuốc nhuộm không độc hại vào lỗ tai của 60 người tình nguyện, tiến hành chụp ảnh để quan sát. Sau một thời gian, chất thuốc nhuộm dần dần bị tống hết ra ngoài cùng với ráy tai. Cho nên, nếu cơ thể khỏe mạnh và môi trường không ô nhiễm nặng thì không cần lấy ráy tai thường xuyên. Như ta thấy, các con vật chẳng bao giờ phải lấy ráy tai, mà tai chúng vẫn nghe rất thính!
Tuy nhiên, không hiếm các trường hợp (tai bị bẩn, bị viêm nhiễm, tuyến ráy tai bài tiết quá mạnh, cấu tạo ống tai ngoài quá hẹp) ráy tai tích lại quá nhiều. Khi đó, nên nhỏ vài giọt glyxerin cho ráy mềm ra, rồi nhờ một người “có tay nghề” lấy ra cả khối. Có một số trường hợp ráy tai tích lại nhiều, khi gội đầu hoặc tắm để nước lọt vào làm ráy nở ra, có thể gây nên ho phản xạ, ù tai, nhức đầu, chóng mặt hoặc viêm tai; khi đó cần phải đến bệnh viện để chữa. Có những trường hợp ráy tai quá rắn, lấy ra rất đau, thầy thuốc phải bơm thuốc tê vào ống tai ngoài, rồi mới từ từ lấy ra được.
Nếu chú ý một chút, ta có thể thấy: một số người có tai rất khô, rất sạch, thơm tho; còn một số người khác thì lỗ tai luôn luôn ươn ướt, thậm chí còn bốc ra thứ mùi “là lạ”. Y học gọi trường hợp đầu là “ráy tai khô”, trường hợp sau là “ráy tai ẩm”. Xét về mặt giải phẫu sinh lý, tuyến ráy tai và tuyến nách thuộc cùng một loại - đều là những “tuyến mồ hôi lớn” trong cơ thể. Nếu trong mồ hôi có nhiều chất béo và chất đạm, khi phân giải sẽ phát ra một thứ mùi hôi đặc biệt (mùi hôi nách). Số liệu thống kê cho thấy, trong số những người có “ráy tai ẩm”, khoảng 93% đồng thời bị mắc chứng hôi nách. Cho nên, chỉ cần quan sát kỹ lỗ tai cũng có thể biết gần như chính xác một người có bị chứng hôi nách hay không. Số liệu thống kê y học còn cho thấy, đa số người châu Âu và châu Phi có ráy tai ẩm; trong khi đó đa số người châu Á có ráy tai khô (90-96%).
Các nghiên cứu còn phát hiện thấy, tế bào tuyến sữa ở phụ nữ và tế bào tuyến ráy tai ở trẻ sơ sinh cũng thuộc cùng một loại. Và điều đặc biệt có ý nghĩa là: nếu như hài nhi có ráy tai ít và mềm thì người mẹ lại có quá nhiều sữa. Khi đó, tuyến sữa của người mẹ hoạt động quá mạnh và nguy cơ bị mắc ung thư vú cũng sẽ tăng lên. Như vậy, ráy tai còn có thể sử dụng như một phương pháp đơn giản để chẩn đoán và dự phòng bệnh tật.
Trong Đông y, từ xưa ráy tai còn được sử dụng để chữa bệnh. Sách Nhật Hoa Tử chư gia bản thảo (thế kỷ thứ 10) viết, ráy tai có thể chữa chứng điên cuồng và tật nghiện rượu. Sách Thính kiến lục cũng nói về việc sử dụng ráy tai để chữa chứng sâu quảng, thuật lại chuyện một người ăn mày đã lấy ráy tai đắp lên vết thương ở chân, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy vết thương đã hết mưng mủ, có thể đi lại như cũ.
Sách Bản thảo cương mục của Lý Thời Trân (bộ bách khoa toàn thư về dược học phương Đông) viết: "Ráy tai có thể dùng để trừ côn trùng, rắn rết. Lý Thời Trân lý giải: tai là khiếu của thận, thận khí nhập vào tai, nếu thông thì tai không có ráy, không thông thì ráy tai lấp kín lỗ tai. Trong Nho môn sự thân, danh y Trương Tòng Chính viết: Muốn trị bệnh “phá thương phong”, lấy ráy tai, móng tay đã cạo vụn trộn với nước bọt của bệnh nhân, bôi vào chỗ vết thương, lập tức kiến hiệu, nếu trên da không có vết loét thì rất khó sử dụng cách này. “Phá thương phong” là chứng bệnh do da thịt bị tổn thương nhiễm trùng gây nên, với các triệu chứng mặt môi xanh tái, nhăn nhó, cơ thịt co giật từng cơn, khó thở...
Còn sách Phổ tế phương có chép lại phương thuốc chữa trẻ khóc dạ đề (khóc đêm) như sau: Dùng ráy tai người 5 phân, thạch liên tâm, nhân sâm mỗi thứ 5 tiền, nhũ hương 2 phân, đan sa 1 phân, dùng 5 phân bạc hà sắc lên để chiêu thuốc.
Như vậy, có thể thấy ráy tai không những chẳng phải thứ bỏ đi, mà còn là một thứ rất đáng tìm hiểu và nghiên cứu một cách nghiêm túc.
Sống ảo...
Mọi lứa tuổi đều có thể bị “sa lầy” vào một thế giới vô thực. Khi người ta tin vào điều gì đó thì tất cả đều có thể. Sống ảo đã gần như là một cuộc sống thực, khi mà người ta chấp nhận nó.
Tuy nhiên vẫn phải gọi là ảo vì nó không tồn tại trên đường đời. Ví như ở mạng ảo có siêu thị, có nơi trao đổi mua bán nhưng không có những con đường hiện hữu dẫn chúng ta đến siêu thị ấy, mà chỉ là những đường link và những cú click chuột đơn giản. Và con người đến với nhau từ những nơi rất xa xôi tưởng như không bao giờ có thể chạm tới, không bao giờ có thể gặp mặt... nếu biết chọn lựa thì ảo có thể biến thành thực, nếu không ảo sẽ mãi mãi là ảo mà thôi...
Source: http://vnn.vietnamnet.vn/cntt/2005/09/486641/
Đọc cũng thấy nhắng nhắng, ảo hay thật cuối cùng do người tham gia quyết định, nếu muốn luôn là ảo thì sẽ mãi là ảo, nếu muốn chuyển từ ảo sang thật thì cần phải có thời gian và cũng phải có điều kiện, chỉ lo là không phân biệt được giữa ảo và thật để cuộc sống lẫn lộn hoặc để bị lừa gạt thôi.
Nhưng dù sao cần phải có bài học, cần phải có vấp ngã để mà khôn ra. Vả lại không việc gì phải sợ để mà từ chối một khu vực, một cách thức truyền thông mạnh mà rẻ...
Hè, đọc xong thì nhớ câu nói chơi "ngu thì chết, chứ bệnh tật gì" :D:P
Thành phố thịt "tiểu hổ"
http://www.cand.com.vn/vi-VN/thoisuxahoi/phongsughichep/2005/8/61136.cand
Đọc mà phát chán, khoảng 10 năm trước nói mãi về vấn đề này rồi, cuối cùng Hà nội cũng dẹp được cái vụ ăn thịt mèo. Hồi đó nhà mình có 1-2 con mèo, cứ xểnh ra là mất.
Bây giờ lại thấy dân Thái Bình... ặc ặc...
Người Việt Nam đúng là "dân tộc dã man" :(
Tây... quậy xứ ta
Rất nhiều khách nước ngoài đến Việt Nam với thái độ văn minh lịch sự, nhưng một số ít người lại không như thế. Dân ta vào vũ trường uống rượu say, quậy đã khiếp, nhưng mấy bác Tây khi nốc chán rượu rồi quậy thì chỉ có… giời can!
Mà dân mình hiếu khách đến lạ. Nhìn mấy bác Tây to đuỳnh to đoàng, bước đi lềnh khềnh, trèo thốc lên bục cao mà cướp micro hát hò rồi có khi cả chửi (ai mà biết được), thậm chí vùng vằng, nôn ọe, đánh nhau thì đám nhà ta ngồi dưới chỉ biết… cười thôi. Và vỗ tay. Và hú hét. Bar nào, vũ trường nào vớ được mấy bác này thì đêm ấy "xôm" phải biết.
Bar, vũ trường hay những "night club" đối với người Việt ta dường như vẫn là một chốn xa lạ với đa số người dân, nó chỉ là nơi đến của một bộ phận giới nhiều tiền. Thế nhưng, với dân Tây, bar đơn thuần là quán rượu và là nơi người ta đến để giải trí, uống rượu, nhảy nhót... Vì thế, đối với họ, bar chẳng là cái gì ghê gớm để mà phải chọn bộ cánh xịn nhất mới dám mò đến. Xứ ta nóng, mà với các "bác" có nơi "chôn nhau cắt rốn" ở xứ lạnh, nếu trót sang Việt Nam đúng mùa hè thì chỉ có quần soóc mới "chịu được nhiệt".
Đêm ấy, ở bar S. trên phố HL, có "bác" uống rượu say rồi liền cởi áo, giơ tay quay tít trên cao, xì xồ gọi mấy cô gái đang múa bụng trên sàn như ở sân vận động người ta cổ vũ cho các chàng cầu thủ. Đoạn, bác cởi... quần. Nhưng dù có say thì bác vẫn nhớ mình mặc... quần đùi nên... lại thôi. Và, như để "tri ân" sự cổ vũ của đám thanh niên người bản địa bên dưới, bác nhảy cái bộp lên bục, làm "cột" cho các cô múa. Họ cười với nhau, làm các động tác nhạy cảm khó tả bằng lời, cho đến khi hai anh bảo vệ phải lịch sự mời xuống. Xuống rồi mà bác nọ vẫn còn tiếc rẻ, lầm bầm (chắc là chửi thề). Đêm ấy, bác Tây này mà không tìm cách "liên lạc" với cô gái nhảy bục mới là chuyện lạ.
Đọc cũng thấy vui phết, hồi xưa đi chơi với mấy thằng cha người Séc và Nga chưa thấy chúng nó quậy. Lúc chúng nó quậy xong thì vù về nước, khi nào nó sang kéo đi vậy :D
Nhà báo Hữu Thọ: "Người tài không biết tự bảo vệ mình"
Tiếp chúng tôi tại phòng làm việc trợ lý Tổng Bí thư ở số 4, Nguyễn Cảnh Chân, ông kiên quyết không đồng ý cho phỏng vấn: “Ở vị trí của mình hiện nay nói ra không có lợi. Nói thì có người ưa nhưng cũng không thiếu gì người ghét, nhất là lại nói về mình, nhưng các cậu là đồng nghiệp chẳng lẽ mình lại từ chối". Rồi ông bảo: "Thôi ngồi đây chúng ta tào lao với nhau cho vui". Câu chuyện của Nhà báo Hữu Thọ, được bắt đầu như thế...
Đọc chủ đề nghe rất hay, đọc nội dung cũng có nhiều cái khoái. Nhưng kể ra mà mạnh hơn tý nữa hoặc chỉ ra được một vài vị cao cao bên cửa sổ :D thì hay quá...
Đời văn phòng, cơm hộp, ...
Từ này hãy còn hơi mơi mới, mà cũng có vẻ thời thượng. Ấy là khi mỗi buổi trưa, các cô váy chữ A, chân dài hoặc không được dài, đi guốc cao gót ỏn ẻn dùng thìa dĩa xúc cơm trong đĩa, xong chiêu bằng bát nước rau xiu xíu hay các thanh niên công chức áo sơ mi quần âu đầu gôm nhai cho xong bữa để mơ đến tan tầm có độ nhậu bia tươi Anchor. Thậm chí nhiều hàng ăn máy lạnh còn trưng biển hộp chiếu đèn rất tự hào “Cơm văn phòng máy lạnh lịch sự”, thiếu “hợp vệ sinh” là đủ những khía cạnh cho một bữa cơm hứa hẹn sự tương hợp với nơi công sở. Từ lóng hình như chưa có, có từ “cơm hộp” nhưng chỉ là một loại cơm, cho cả văn phòng lẫn chợ búa, nên chưa được chuẩn lắm. Vì rằng còn có cơm đĩa, cơm xuất, cơm tự chọn,… có kèm tráng miệng và thêm đồ uống kiểu “Líp tông đá”. Đi với cơm bụi là trà đá, đương nhiên. Dân văn phòng cho đó là những sự kết hợp có tính âm - dương cân bằng.
Nghĩ mà xem, dân văn phòng thì cũng có những nhu cầu thiết thân: cơm văn phòng, thời trang công sở, cà phê Trung Nguyên, trà Dilmah, Nokia giắt túi, phi xe Wave, một số còn tính thêm cả nhà nghỉ để cùng đi “công tác” hoặc “gặp khách hàng”… Một ngày thì gặp đồng nghiệp nhiều nhất, hơn cả so với những người thân yêu của mình. Ta có thể phác ra thời gian biểu thế này: 8 tiếng ngồi làm việc là phải nhìn cái mặt thằng cha bên cạnh, nếu may có người đẹp bàn giấy chân dài thì còn khá. Ngoài công việc thì có 8 tiếng để ngủ, 1 tiếng vệ sinh thân thể, giỏi lắm thì ăn cơm tối 2 tiếng, thêm 2 tiếng xem ti-vi, nghe nhạc đọc báo, “giao lưu” các thế hệ trong gia đình thêm độ 1 tiếng, còn đi với bồ nữa, cũng có 2 tiếng còn lại để làm cái chuyện lãng mạn ở đời (nếu coi là lãng mạn). Thế đấy! Xưa trái tim có “ba phần tươi đỏ”, phần dành để em yêu đã nhỏ rồi, nhưng tỉ lệ đó còn là lớn so với bây giờ, nhận tin nhắn của bồ cũng không biết nên reply thế nào cho đỡ lặp lại vở cũ: “Anh khoe khong? Khoe. Hom nay anh an gi? Com hop. Chieu ve den deo em, em cho. OK”.
http://www.chungta.com/Desktop.aspx/ChungTa-SuyNgam/NgamNghi-VietNam/Tan_man_cuoc_song_vien_chuc_VP/
Một tuần mới với văn phòng mới
Vậy cần làm những việc gì nhỉ? Liệt kê ra đây thử xem vậy:
- Thiết đặt hệ thống mạng LAN và Internet (chuyển tài khoản ADSL của FPT)
- Review lại công việc và nhân sự sắp tới
- Chuẩn bị resources cho nhân sự mới: bàn, ghế và máy tính
- Xem xét vấn đề điều hoà không khí
Hờ, có lẽ thế thôi, thế cũng đủ nhiều rồi vì ngoài những việc chính này ra chắc sẽ còn khá nhiều việc lặt vặt khi hoàn thiện văn phòng mới. Khi nào rảnh, sẽ post lên đây ảnh chụp VP mới để khoe khoang tý ;)
Ặc, cái vụ chuyển VP này cũng mệt mệt, nhưng cũng do lần trước không dự tính đến chỗ để xe của nhân viên nên mới có chuyện này. Bây giờ sang đây VP chứa được khoảng 18 - 22 người, xe thì gửi ở khu bên cạnh, khỏi phải lo, chỉ cần lo là làm sao có việc cho nhân viên làm và có thể phát triển được. Thế là tạm hòm hòm.
Một tuần đã qua khi em ra đi
Một tuần đã qua với bao nhiêu điều, chỉ một tuần mà đủ thứ việc, đủ thứ suy nghĩ lẫn lộn. Giờ đây chắc gia đình đã đưa em về nhà hoặc đưa vào một ngôi chùa. Anh cũng không biết được nữa, có thể thời gian tới nói chuyện với Tuấn Anh thì anh mới biết được. Nhưng dù thế nào thì em cũng đã ra đi, và với những gì anh được biết thì em đã ra đi thanh thản cho dù đối với mọi người là khá bất ngờ. Chẳng biết nói gì hơn, nhưng cũng tự nhủ thầm rằng may mắn có nhiều việc em không biết, để em gìn giữ hình ảnh tốt đẹp trước khi ra đi, để em được thanh thản. Khi xưa có nói chuyện vài lần (với người khác) thì được học một câu của người Trung Quốc là "Nếu không muốn người khác biết việc mình làm, cách duy nhất là không làm việc đó", ở đây em không biết những việc kẻ khác làm, em chấp nhận bộ mặt đạo đức giả của kẻ đó, vậy cũng tốt, ít nhất là em được an tâm và thanh thản ra đi, còn kẻ làm điều sai quấy cuối cùng cũng sẽ phải trả giá mà thôi.
Lan Anh, ở những hình thái khác của cuộc sống, em hãy phù hộ để 2 đứa con của em lớn khôn thành người. Em hãy ra đi thanh thản, nhẹ nhàng.
P/S: những dòng chữ này có thể sẽ là những dòng cuối cùng viết cho em, anh sẽ không nhắc đến nhiều ở đây nữa, viết nhiều sẽ lan man sang chuyện khác và kẻ nguỵ quân tử sẽ gây ra lắm chuyện lằng nhằng với anh. Em hãy ra đi, tâm trí anh sẽ mãi giữ hình ảnh em, cô bé Lan Anh "tồ"
Đọc nhiều nhất
-
Nguyệt Ánh: Chill-out là thương hiệu của tôi
Chủ đề cuộc gặp lần này xoay quanh dự án Nguyệt Ánh Chill-out của Nguyệt Ánh đang được chú ý trên báo chí, trong các forum âm nhạc và cả ở ... -
Đường Định mệnh (Sự nghiệp/May mắn)
Dẫn nhập: ngày trước cũng tò mò về cái chủ đề chỉ tay, rồi xem tay, rồi tự đọc và tìm hiểu loạn xị cả lên, thực ra kết quả chính là để loè g... -
Nếu không có thực lực, bạn chỉ là kẻ ăn bám
Dựa vào núi núi đổ, dựa vào người người chạy, chỉ có tự dựa vào chính mình mới là đáng tin cậy nhất. Ba mẹ có là ông nọ bà kia đi chăng nữa... -
Phim: Buddha – Cuộc Đời Đức Phật Thích Ca
Bộ phim Buddha về cuộc đời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từ đản sanh đến niết bàn. Bộ phim lấy cảm hứng ( hoặc cũng có thể gọi là được chuyển t... -
Hiệu ứng domino và bí quyết tạo lập chuỗi các thói quen tích cực trong cuộc sống
Các hành vi của con người đều có mối liên hệ tương tác lẫn nhau Hãy lấy ví dụ về trường hợp của Jennifer Lee Dukes. Sau hơn 2 thập kỷ, từ k... -
Giới thiệu một chút về bản thân
Tên Quỳnh , họ Nguyễn . Chính vì thế mọi người vẫn gọi là Quỳnh Nguyễn , gọi mãi thành quen, đôi khi có người thấy viết là Quynh Nguyen, lại... -
10 kỹ năng & nguyên tắc giúp bạn trở thành chuyên gia
Kiến thức là vô cùng quan trọng và một điều tuyệt nhiên luôn đúng là nếu muốn thành công, bạn cần có một nền tảng kiến thức vững chắc. Tuy...
Tham khảo
Liên kết web
Phân loại
Báo chí
(55)
Văn hoá
(33)
Tâm lý
(28)
Tán nhảm
(27)
Công nghệ
(25)
Blog
(17)
Xã hội
(16)
Nghề nghiệp
(15)
Phim
(15)
Quora
(14)
Con người
(13)
Kinh doanh
(13)
Nhạc
(13)
Cuộc sống
(11)
Marketing
(11)
Công cụ
(10)
Kỹ năng
(10)
Lập trình
(10)
Lịch sử
(10)
Sách
(10)
Phát triển
(9)
Cặp đôi
(8)
Thiền
(7)
Tình yêu
(7)
Tản mạn
(7)
Sức khoẻ
(6)
Chính trị
(5)
Giáo dục
(5)
Hạnh phúc
(4)
Kim Dung
(4)
Kiếm hiệp
(4)
Mạng xã hội
(4)
Phần mềm
(4)
Tiền tệ
(4)
Tài chính
(4)
Phát triển cá nhân
(3)
Tâm linh
(3)
Quản lý công việc
(2)
Quản lý thời gian
(2)
Thực hành
(2)
Tiếp thị
(2)
Chăm sóc khách hàng
(1)
Làm việc
(1)
Lãnh đạo cá nhân
(1)
Nguỵ biện
(1)
Quản lý cá nhân
(1)
Thương hiệu
(1)