Phim kinh dị: Đích đến (Final Destination)
Final Destination (2000) - bấm vào đây để xem trực tiếp
Final Destination 2 (2003) - bấm vào đây để xem trực tiếp
Final Destination 3 (2006) - bấm vào đây để xem trực tiếp
Final Destination 4 (2009) - bấm vào đây để xem trực tiếp
Final Destination 5 (2011) - bấm vào đây để xem trực tiếp
Đầu năm nói chuyện ''lì xì''
Thế là hết ngày mùng 1 của Tết Bính Tuất, cũng không đi đâu được mấy, nhưng cũng được một ngày vui vẻ. Về nhà mở Net ra đọc báo chơi, thấy bài này hay hay ở VietNamNet, chợt nghĩa tới chuyện ông bạn mình "đi Tết sếp", rồi người thì "đi Tết thầy cô", thế nên post lại ở đây hầu quý bạn ghé thăm ngày Tết, đọc để ngẫm nghĩ ngày xuân.
Lì xì là... lộc đầu năm
Một nhà nghiên cứu lý giải thế này, lì xì nghĩa là tiền mừng nhân một dịp đáng mừng nào đó theo cách nói của người Quảng Đông (Trung Quốc). Ở Việt Nam, cư dân lúa nước với tín ngưỡng phồn thực nên kèm theo cái phong bao lì xì là lời chúc năm mới khoẻ mạnh, phát tài phát lộc. Nghĩa là mong muốn mọi được sự sinh sôi, nảy nở.
Như vậy, số tiền ít ỏi nằm trong cái bao lì xì được coi là đồng vốn ban đầu và người ta tin rằng nó sẽ đẻ ra những đồng tiền khác trong suốt một năm.
Bà ngoại tôi năm nay hơn 90 tuổi cũng "hào hứng" khi nói về tục "lì xì", bà bảo, đầu năm mới, con cháu thường về tề tựu đông đủ để chúc Tết và mừng tuổi bà. Việc con cháu mừng tuổi khiến bà rất vui vì "lũ trẻ" san sẻ lộc cho người già. Sau đó, bà cũng mừng tuổi lại cho lũ cháu, khỏi phải nói chúng tôi từ bé đến lớn đều mừng như thế nào khi nhận được tiền mừng tuổi, cứ ríu ra ríu rít cửa nhà. Đó là niềm vui của tuổi già, với bà ngoại tôi đó là lộc.
"Bà thấy thực ra, mừng tuổi là một món quà không lớn về giá trị vật chất nhưng đầu năm mới nhận được một món tiền nhỏ cảm thấy rất vui, mình mừng tuổi cũng là mong muốn người nhận có một niềm vui đầu năm" - bà tôi nói.
Còn mẹ tôi, 30 năm qua, năm nào mẹ cũng là người đầu tiên mừng tuổi cho tôi, cho các em tôi và ... cả bố tôi nữa. Khi chiếc kim đồng hồ chuyển sang ngày mùng 1 Tết, mẹ huy động cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm tân niên (dù cách đó mấy tiếng cả nhà vừa chén bữa tất niên no lặc lè - PV) rồi theo thứ tự từ cao đến thấp, mẹ mừng tuổi cả nhà.
Tiền mừng tuổi của mẹ đủ cả từ tờ mệnh giá nhỏ cho đến lớn, mẹ mong muốn mọi điều đều tiến triển, suôn sẻ. Năm ngoái, chúng tôi trêu mẹ sao không mừng tiền to nhất, mẹ cười "mẹ chỉ dừng lại ở 50 nghìn thôi, để tiền to hơn các con mừng lại mẹ!".
Mẹ giải thích, sáng sớm mùng một, con cháu chúc Tết mừng ông bà, cha mẹ và tỏ lòng "thơm thảo" với một phong bao hồng bên trong đặt một món tiền coi đó là "tiền mở hàng". Tiền này không nhằm để cất cho nặng hầu bao, mà ngụ ý cầu chúc quanh năm sung mãn, may mắn. Còn ông, bà, cha, mẹ, anh, chị lì xì cho trẻ con bao giờ cũng kèm theo câu chúc hay ăn, chóng lớn, ngoan ngoãn, học giỏi. Lúc này, tiền lì xì lại chuyên chở nghĩa của chữ phúc.
Dù chúng tôi cũng đã thành người lớn, nhưng năm nào mẹ cũng là người đầu tiên mang chữ phúc đến cho chúng tôi.
Lì xì biến tướng?!
Đứa cháu 3 tuổi của tôi thì nhắng lên khi dì hỏi "con thích gì?" "Con thích mừng tuổi thật nhiều tiền!". Còn chị nó, 9 tuổi học lớp 3 hớn hở kể: "Cháu chỉ thích đi chúc tết với bố mẹ thôi, vì được mừng tuổi nhiều hơn ở nhà. Năm ngoái, tiền lì xì của cháu được gần 2 triệu. Cháu gửi mẹ giữ hộ, năm nào cũng thế, để sau này lớn cháu mua xe máy đi học". Trẻ con còn biết tính toán tiền mừng tuổi như thế!
Mấy ngày giáp Tết, cả cơ quan tôi "loạn" lên lo đổi tiền 10 nghìn mới để lì xì nhưng ai nấy đều thất vọng vì chỉ có 100 triệu loại tiền mới này được in ra để ... chia đều ra cả nước. Một cô bạn đồng nghiệp có bố làm ngành ngân hàng tiết lộ: "Chỉ những người trong ngành may ra mới đổi được, mà cũng ít lắm, rải ra cả nước cơ mà, còn lâu mới đến lượt mình".
Bí quá, mấy anh đồng nghiệp ra tận bờ hồ Hoàn Kiếm đổi tiền qua "cò", tiền 10 nghìn mới không đến tay công chức như chúng tôi nhưng hỏi "cò" thì bao nhiêu cũng sẵn! Có điều, phải chấp nhận đổi với giá 1 triệu 200 nghìn lấy ... 1 triệu. Ấy thế mà, vẫn có người chấp nhận đổi.
Tôi mừng thầm, người ta "sính" đổi tiền 10 nghìn có thể năm nay mốt mừng tuổi đã "hạ" mệnh giá, nhưng đồng nghiệp tôi nói "đổi tiền này để về quê mừng tuổi, chứ trẻ con thành thị mà mừng 10 nghìn thì cũng phải vài tờ hoặc tiền to hơn, không thì mặt mũi nào mà nhìn ... bố mẹ nó!"
Cô bạn thân tôi thì cao giọng: "Nói đến lì xì là thấy mệt hết cả người, năm nay nhờ vả khắp nơi mới đổi được 1 triệu tiền 10 nghìn mới, chủ yếu là để lì xì cho lũ trẻ. Còn các cụ thì lại tờ màu nâu hoặc màu xanh, chưa nói đến ngoại giao, cứ tùy đối tượng mà lì xì. Mỗi năm cũng mất đôi ba triệu".
"Đôi ba triệu là gì, hôm rồi tớ đi dự bữa tiệc chiêu đãi cuối năm, chỉ là đi theo 1 người bạn thôi nhé, thế mà ông chủ tiệc lì xì cho mỗi khách 1 phong bao, về mở ra thấy bên trong có 2 tờ 500.000 xanh đến... nao lòng"- một đồng nghiệp tôi nghe chuyện chêm vào. Số khách trong bữa tiệc của đồng nghiệp tôi hôm đó có tới gần 20 người!
Đến như mẹ tôi, từ khi về hưu chỉ chăm chú việc nhà mà khi nghe kể cũng nhận xét một câu rất "thời sự": "Thời buổi hiện nay lì xì cũng biến tướng, người ta lợi dụng nó để nhờ vả, chạy vạy, trả nợ nhau..."
Chỉ nên mừng tuổi 10 nghìn
Chú tôi, một quân nhân đã về hưu nhớ lại, mấy chục năm trước, ngày tết đi chơi, mặc một cái quần xanh với cái áo valide hay cái áo popơlin xăngpho trắng mà ở trên ngực đeo cái huy hiệu đoàn và trong túi ngực lấp ló tờ đỏ hay còn gọi là tờ ông mượt (10 nghìn thời bấy giờ-NV) được mừng tuổi thì cảm thấy hãnh diện lắm. Sau đó, thời mở cửa, người ta lại mừng nhau tờ 1 đô, 2 đô cho sang. Nhưng mừng tuổi lúc đó cũng chỉ mang ý nghĩa tinh thần là chính, là chúc nhau, nhớ nhau...
Cũng có thời tờ 10 nghìn "lên ngôi" vì hình thức của nó cũng như giá trị vật chất. Nhưng bây giờ, 10 nghìn dường như nhường ngôi cho những tờ nâu, tờ xanh... Thậm chí ngay cả việc tặng đô la, nếu không nhiều, người ta cũng tính đến chuyện chọn seri hay sưu tầm tờ đô la may mắn (loại 2 USD được coi là hàng hiếm, quý lắm mới tặng).
"Trong ví chú cũng có mấy tờ đô lẻ nhưng không dám mang ra mừng tuổi ai, sợ người ta lại tưởng 100 đô. Theo chú, chỉ nên mừng tuổi 10 nghìn hoặc cùng lắm là 50 nghìn hay chỉ là 1 vài đô lẻ chứ mừng tuổi 100 nghìn hay 10 đô trở lên đã thấy vật chất nằm trong đó rồi, còn đâu ý nghĩa nữa"- chú tôi giọng buồn buồn.
Ấy vậy mà khi hỏi về tục mừng tuổi, ai cũng nói với giọng rất hoan hỉ, mừng tuổi hay còn gọi là lì xì- ý nghĩa của nó là chúc phúc - nếu giữ được nếp này thì tốt biết bao!
Tổng kết năm và chuyến đi dã ngoại tại Cát Bà
Chiều tối nay vừa về đến Hà Nội từ Cát Bà sóng nước. Đây là chuyến đi thường niên của công ty vào cuối năm âm lịch nhằm nghỉ ngơi và tổng kết hoạt động của một năm đã qua. Tổng kết thì ít, chơi thì nhiều, nhậu xả láng (mỗi cái anh em chỉ phá mồi, không uống mấy, hix). Nhiều sự vui vẻ, và cũng nhiều quyết tâm.
Thôi, tạm viết vài dòng như vậy để khai mở cái blog đầu năm 2006 và chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán, còn bây giờ đi ngủ đã, lúc nào rảnh rang hơn thì viết tiếp vậy...
I am not selling sex!
Để cái blog lâu không cập nhật thấy chán chán nên post cái chủ đề "sock & funny" này chơi xả xì-trét tý. Mời bà con bình luận.
Nhà nước pháp quyền và vi phạm pháp luật
Cách đây 8 năm, được một ông bạn học trường Luật HN giải thích cho biết thế nào là "Tam quyền phân lập" và cũng giải thích cho biết đấy là mô hình nhà nước tiên tiến nhất thế giới (và bây giờ cũng thế - nhưng hình như là nhà nước VN không áp dụng mô hình này thì phải). Và trong khoảng 2 năm gần đây, cái cụm "nhà nước pháp quyền" được nghe rất nhiều. Và cá nhân thì mong ngóng VN mau chóng trở thành một nhà nước như vậy.
Và trong cái "lộ trình" đó, thì ngành Công an chợt nhận ra rằng việc quy định rằng "mỗi người chỉ có 1 xe máy" là vi phạm vào Hiến pháp, và gần đây quy định này đã được bỏ, sau đó các tỉnh và TP cũng bỏ cái quy định "củ chuối" này, duy có Hà Nội "nghìn năm văn hiến" vẫn quyết định giữ để "gìn giữ đặc thù". Khặc...
Cũng nhờ ông bạn giải thích, nên có biết là hiến pháp là nền tảng của mọi luật pháp của nhà nước, khi vi phạm vào hiến pháp nghĩa là vi phạm luật pháp, cho dù có thể giải thích bằng cách nào đi nữa thì vẫn làm vi phạm luật pháp. Ấy thế mà cái "ông Hà Nội" đang vi phạm luật pháp trắng trợn lại khen cái sự vi phạm luật pháp đó là "đặc thù Hà Nội". Đến đoạn này chợt nhớ mấy ông "giáo sư - viện sĩ" họp bình đưa ra mấy cái điều đặc trưng về Hà Nội, trong đó có đoạn "quen chống lại pháp luật" thấy cũng buồn cười, và cũng buồn cho cái nơi "nghìn năm văn hiến này".
Đọc báo chí thì cũng thấy một số vị nói sẽ kêu Quốc hội về cái vụ "quy định vi hiến" này, và cũng mong rằng nhà nước chúng ta có nhiều vị như vậy, để cho dân đen chúng tôi đỡ khổ....
Chuyện không đâu ... :(
Khặc, không biết ma quỷ xui khiến hay là làm sao nữa mà lúc 8h sáng, baby đến nhà đón đi làm mình lại nổi quạu khi baby đang trêu chọc mình tý cho vui. Thế là tự nhiên cái chuyện không đâu gây ra một ngày căng thẳng vô cùng, nước mắt nước mũi có, điên đầu có, và cả cái ngón tay cái của mình bị bầm tím cũng có (híc, chắc phải vài tháng nữa mới hết được).
Đúng là chuyện không đâu, đáng ra mình phải cười khì khì bảo đừng chêu nữa, để cắm nốt cái phích điện, ai dè mình lại nổi quạu quát tướng lên. Đến giờ phút này mình cũng không chuyện gì đã khiến mình như vậy lúc 8h sáng nữa. Híc, đầu ngày, đầu tuần, hix... Thôi, đi tắm rồi đến năn nỉ vậy, hix, ....
Một sự lãng phí.... phìn phịt
Mỗi một buổi học, phí phải trả là 90.000 VNĐ, học từ 5h30 - 7h (tối), nghĩa là 90 phút. Làm một phép tính đơn giản là phí phải trả cho 1 phút học ở Apollo là 1000 VNĐ/phút, một mức phí không hề rẻ tý nào (nhưng nếu so với Bristish Council - Hội đồng Anh thì vẫn rẻ hơn một chút).
Trong lớp học có khoảng 10 người, già có (khoảng 40 tuổi), trẻ có (khoảng 17 tuổi). Già không ra già, trẻ không ra trẻ (khoảng 23 - 28 tuổi) thì tất nhiên là nhiều nhất. Và rõ ràng mỗi người một ý, một suy nghĩ, một tầm nhìn nên quan điểm và cách thức học cũng khác nhau.
Riêng cá nhân mình, mình thấy cần học TA (nên mới đến đây học), nhưng cần trả phí đắt một chút để mà xót tiền, học chăm hơn và cũng được dùng dịch vụ tốt hơn (học với người nước ngoài). Và cũng do suy nghĩ của mình nữa, nên vào lớp học thì nếu có cơ hội để nói, trao đổi thì cần tận dụng ngay (và đôi khi giáo viên phải xì tốp mình lại để người khác nói), và mình tự thấy như vậy là hợp lý (và giới già già cũng thấy vậy :D).
Ấy thế mà trong lớp có mấy bé em (có lẽ gọi mấy cháu bé thì hợp hơn), cháu thì đang học cấp 3, cháu đang học đại học, đi học bằng xiền của ba má nên cháu không xót, vào lớp học chat chit (nói chiện nhảm) suốt cả buổi, giáo viên nhắc thì khó chịu, rồi thở dài thườn thượt. Chán!!!! (chả nhẽ buông cho câu: "Làm gì mà thở dài phìn phịt như hoẵng động đực vậy?" - trích câu của nhà văn Chu Lai viết trong "Kẻ ăn mày dĩ vãng", không phải của mình :D).
Bực tý nên viết vài dòng, để lúc nào đọc lại thì lại ... bực tiếp ;)
Thôi, mình cứ giữ nguyên cái nguyên tắc, vào lớp học cứ việc nói khoẻ, ai thích chát chít thì cứ việc, họ không học thì coi như họ trả xiền hộ mình để mình đến đấy "chát chít" với giáo viên người Anh, thats it!!! :D
Tôi 'cực lực' buồn vì U-23 chúng ta thất bại
Trước hết, nói sơ qua về trận bóng chiều tối qua, có lẽ chẳng có gì để nói nhiều ngoài 2 từ PHỌT PHẸT. Chỉ khổ cho cái chú ngồi cạnh mình ở quán cafe, chửi rủa hậu vệ và tiền vệ trung tâm khản cả giọng, đến lúc ăn 3 trái rồi thì đi về, chán không chửi được nữa, thế nên mình cũng không cần "vuốt đuôi" làm gì, chỉ đế thêm 2 từ ở trên là đủ rồi.
Quay lại cái bài viết trên ở VNE, dù chỉ là một bài ngắn (và kèm cả một bài nữa "cực lực" tin tưởng vào U23 và ông Riedl) nhưng cũng toát lên nhiều ý trong đó. Trước Sea Games 23, hẳn các quan chức bóng đá VN mong muốn U-23 đoạt huy chương vàng để che đi cái thực trạng phọt phẹt, mua độ từ CLB đến trọng tài. Nhưng bây giờ thua rồi, chắc sắp tới cơn sóng dữ "bài tiêu cực" mới thực sự bùng to, và sẽ có ối thằng chết, và khối giám đốc sở TDTT đi toi, và chắc báo chí sẽ bán như tôm "càng xanh tươi". Nhưng nghĩ cũng lạ, một cái sự cũ rích (tiêu cực) mà ai cũng biết nhưng lại giả vờ không biết bao nhiêu năm nay bây giờ mới có kịp bục ra, vậy cái gì che dấu bao nhiêu năm? Có lẽ là th... Hị hị, thôi, viết đến đây thì dừng không nhỡ có quan chức nào của Bộ VHTT "lạc" vào đây lại chụp lên đầu tôi cái "phiên thiên ấn" thì chết.
Để kết thúc, xin trích một đoạn trong bài viết trên ra đây hầu quý bạn ghé chơi:
Hỡi các cầu thủ U23, thiếu vắng chiếc HC vàng của các anh, người hâm mộ chẳng còn dịp đua xe đến mất mạng. Giới chức thế là tiêu mất cái kết có hậu cho bản báo cáo cuối năm. Báo chí không còn cơ hội bán chạy như tôm càng xanh. Còn bản thân các anh thì khỏi nói: Không đạt tới cái mốc đã định sẵn là 6 tỷ tiền thưởng.
Trong số các anh, cũng có những người xuất thân nông dân nhưng chắc giờ này chẳng thể biết được món tiền kia lại tương đương với mức đền bù cho 400.000 con gia cầm bị tiêu hủy. Các anh chắc cũng chẳng thể hình dung được rằng số tiền trên có thể xây được 300 căn nhà tình nghĩa do công ty Đầu tư và Phát triển nhà Đồng Tháp lắp ráp bằng vật liệu nhẹ có giá 20 triệu đồng mỗi căn. Giả sử mỗi căn nhà có mặt tiền rộng 4 m, xếp chúng cạnh nhau sẽ được một quãng đường dài 1.200 m. Tức là có thể xây được 3 vòng nhà tình nghĩa bao quanh một sân vận động cho bà con xem bóng đá tẹt ga.
Và thêm một đoạn nữa vậy:
Các quan chức mất cơ hội thể hiện lòng hảo tâm, các nhà hảo tâm không còn dịp tranh giành nhau xem ai có mức độ hâm mộ nhiều hơn, còn người hâm mộ thực sự không được bội thực bởi các chương trình ca nhạc truyền hình trực tiếp vì người giàu nhằm ủng hộ đội tuyển bóng đá, tập hợp của những con người mà không ít trong đó tập luyện vất vả đến nỗi lương tháng 10 triệu không đủ tiền ăn, buổi tối khát miếng nước thì căng-tin của trung tâm huấn luyện thể thao Nhổn đã đóng, phải trèo cổng ra ngoài, vẫy taxi chạy một mạch 20 cây số lên tận New Century uống ly Hennessy cho đã cơn.
“Lợi thế không bao giờ tồn tại vĩnh viễn...”
Lợi thế của một địa phương hay một quốc gia không tồn tại vĩnh viễn, nếu ta không khai thác thì đến một lúc nào đó lợi thế ấy sẽ mất đi. Những nơi không có lợi thế nếu họ biết tạo ra lợi thế cho mình thì họ sẽ có năng lực cạnh tranh để phát triển mạnh.
Trên đây là trích dẫn từ bài nói chuyện của ông Trần Du Lịch - Viện trưởng Viện Kinh tế TP.HCM với Tuổi Trẻ về phát triển kinh tế TP. HCM trong những năm qua và trong tương lai sắp tới. Nhân vài phút rảnh rang trước khi nghỉ trưa nên viết vài dòng về chuyện đội ngũ quản lý VN yếu kém bao nhiêu năm nay mà vẫn không thay đổi, trái lại tình trạng chạy chức chạy quyền, lo lót kiểu "con ông cháu cha" vẫn tiếp diễn và còn mạnh hơn.
Tôi còn nhớ trong những năm đầu của thập niên này, công luận vô cùng lo lắng về khả năng cạnh tranh của doanh nghiệp nước ta nói chung và TP nói riêng, khi thực hiện lộ trình cắt giảm thuế theo AFTA, nhất là thời điểm tháng 7-2003 cắt giảm mạnh các dòng thuế nhập khẩu liên quan đến các sản phẩm chủ lực của TP. Nhưng thực tế các doanh nghiệp của TP không những không mất thị trường, “chết” vì hàng ngoại nhập như chúng ta lo lắng, mà ngược lại càng mạnh hơn, thị trường càng mở rộng hơn.
Với cái đoạn ở trên, và cả từ tình hình thực tế chúng ta đều thấy kinh tế tư nhất mới là động lực phát triển của quốc gia, mới là khu vực giải quyết công ăn việc làm nhiều nhất trong xã hội nhưng vẫn bị đối xử phân biệt. Thật là một quốc gia kỳ quặc.
Quý bạn có ghé thăm, xin vui lòng đọc cả bài của ông Tiến sĩ trên về tình hình phát triển kinh tế của TP HCM, đầu tàu KT của Việt Nam tại báo Tuổi Trẻ, và có gì chia sẻ hay "bức xúc", xin cứ cho biết ý kiến (hix, dạo này chỉ thấy bà con đọc, chẳng có ý kiến mấy...)
Nhậu say, trèo lên dây điện, bó tay luôn!!!
"Cái quá khứ đang hãm hiếp hiện tại và có thể hãm hiếp cả tương lai"
Nghe Đỗ Hoàng Diệu trả lời phỏng vấn BBC cũng thấy nhiều cái hay hay, và cái hay hay đấy nó vẫn luẩn quẩn qua lại rất nhiều qua các bài/phỏng vấn khác nhau về chủ đề VN trên BBC. Mà thực ra, hình như xu thế xã hội của VN hiện tại là quá đề cao quá khứ, và lúc nào cũng coi quá khứ là chuẩn mực, ước ao "được quay trở lại", trong khi đó cuộc sống luôn là ngày hôm nay, ngày mai và những ngày sau nữa. Về chủ đề này, tui sẽ quay trở lại khi có dịp.
Trích một đoạn phỏng vấn từ BBC Vietnamese:
Đỗ Hoàng Diệu nói cô không hiểu tại sao người ta lên án khi mà, "Xã hội Việt nam hiện thời có quá nhiều ám ảnh về tính dục và cái quá khứ đang hãm hiếp hiện tại và có thể hãm hiếp cả tương lai".
"Trong một xã hội luôn coi trọng quá khứ và truyền thống, nhất là gần đây những tác phẩm như Hồi ký của Đặng Thùy Trâm được đề cao, thì Bóng Đè trở thành hiện tượng"
Nhân tiện mạch về Đỗ Hoàng Diệu và Bóng Đè, xin post ra đây danh mục một số bài viết về hoặc liên quan đến, để hầu quý bạn ghé thăm. Còn về trận chung kết bóng đá nam SeaGames 23, Việt Nam vừa thua "trắng lưng", chán chẳng buồn nhắc nữa, nghe và đọc loăng quăng về Đỗ Hoàng Diệu và Bóng Đè thay cho SeaGames nhé.
- Lớn hơn số phận đàn bà... : Nhà văn Nguyên Ngọc nói về Bóng Đè và Đỗ Hoàng Diệu
- “Tôi viết đúng với những gì mình có” : Đỗ Hoàng Diệu tâm sự về tác phẩm và về chính bản thân
- So sánh Đỗ Hoàng Diệu với Vệ Tuệ : Nhà phê bình Nguyễn Thanh Sơn nhận xét về tác phẩm, xu thế và so sánh Đỗ Hoàng Diệu với Vệ Tuệ ở Trung Hoa
- Sáng tác “Bóng đè”, phê bình “nói mớ” : Nhà phê bình Nguyễn Hoà (Báo Nhân dân) nhận xét về tác phẩm Bóng Đè và các bài phê bình xung quanh. Bài này đã được đăng trên Văn Nghệ Trẻ, sau báo điện tử VietNamNet đăng lại với sự chỉnh sửa của tác giả, không hiểu sao bây giờ VNN đã hạ xuống.
Xem phim của Arnold Schwarzenegger
Dưới đây 2 hai phim mềnh thích nhất của Arnold
Predator (1987)
Terminator 2: Judgement day (1991)
Nếu muốn xem các phim các của Arnold, mời vào đây...
Đọc nhiều nhất
-
Giới thiệu một chút về bản thân
Tên Quỳnh , họ Nguyễn . Chính vì thế mọi người vẫn gọi là Quỳnh Nguyễn , gọi mãi thành quen, đôi khi có người thấy viết là Quynh Nguyen, lại... -
Đường Định mệnh (Sự nghiệp/May mắn)
Dẫn nhập: ngày trước cũng tò mò về cái chủ đề chỉ tay, rồi xem tay, rồi tự đọc và tìm hiểu loạn xị cả lên, thực ra kết quả chính là để loè g... -
Nguyệt Ánh: Chill-out là thương hiệu của tôi
Chủ đề cuộc gặp lần này xoay quanh dự án Nguyệt Ánh Chill-out của Nguyệt Ánh đang được chú ý trên báo chí, trong các forum âm nhạc và cả ở ... -
Cái ông "mấu" kia đã bị xử lý... ;-)
Sáng dậy muộn, người mệt đờ đẫn, không hiểu ốm hay sao ý. Đến công ty thì việc đầu tiên là vác máy tính ra làm cốc cafe cho tỉnh đã, rồi... -
Nếu không có thực lực, bạn chỉ là kẻ ăn bám
Dựa vào núi núi đổ, dựa vào người người chạy, chỉ có tự dựa vào chính mình mới là đáng tin cậy nhất. Ba mẹ có là ông nọ bà kia đi chăng nữa... -
Phim: Buddha – Cuộc Đời Đức Phật Thích Ca
Bộ phim Buddha về cuộc đời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từ đản sanh đến niết bàn. Bộ phim lấy cảm hứng ( hoặc cũng có thể gọi là được chuyển t... -
Thâm nhập Thiên Ngọc Minh Uy - Bài 2: Tín dụng đen núp 'động' đa cấp
Đây là loạt bài phóng sự điều tra của Hoàng Sang, Trường Phúc, Kiên Trung (Báo điện tử VietnamNet) về các chiêu trò, thủ đoạn của công ty lừ...
Tham khảo
Liên kết web
Phân loại
Báo chí
(55)
Văn hoá
(33)
Tâm lý
(28)
Tán nhảm
(27)
Công nghệ
(25)
Blog
(17)
Xã hội
(16)
Nghề nghiệp
(15)
Phim
(15)
Quora
(14)
Con người
(13)
Kinh doanh
(13)
Nhạc
(13)
Cuộc sống
(11)
Marketing
(11)
Công cụ
(10)
Kỹ năng
(10)
Lập trình
(10)
Lịch sử
(10)
Sách
(10)
Phát triển
(9)
Cặp đôi
(8)
Thiền
(7)
Tình yêu
(7)
Tản mạn
(7)
Sức khoẻ
(6)
Chính trị
(5)
Giáo dục
(5)
Hạnh phúc
(4)
Kim Dung
(4)
Kiếm hiệp
(4)
Mạng xã hội
(4)
Phần mềm
(4)
Tiền tệ
(4)
Tài chính
(4)
Phát triển cá nhân
(3)
Tâm linh
(3)
Quản lý công việc
(2)
Quản lý thời gian
(2)
Thực hành
(2)
Tiếp thị
(2)
Chăm sóc khách hàng
(1)
Làm việc
(1)
Lãnh đạo cá nhân
(1)
Nguỵ biện
(1)
Quản lý cá nhân
(1)
Thương hiệu
(1)