Giữa đêm khuya
Đã sang thứ 3, hôm qua thứ 2 và hôm trước nữa là CN, một ngày chủ nhật chia đôi, nửa sáng thì buồn chán (thực ra cũng cóc phải nửa sáng mà là nửa đêm đến sáng), còn ngày thì ngủ tít, mệt nhoài. Nhưng phần chia còn lại là chiều, thật tuyệt vời, thật sung sướng, lâu lắm rồi mới được một ngày CN như vậy...
Giờ vẫn ngồi bên chiếc máy tính, cái cẳng tay trái nhức quá, chẳng hiểu tại sao. Đầu vẫn nghĩ, thi thoảng một cơn đau nhẹ kéo đến, không rõ tại sao. Thi thoảng ngó lên YM, có lẽ sẽ không xuất hiện nữa, 3 cái SMS, nhưng vẫn ngóng, dù sao 3 tiếng trao đổi liên tục rồi, cũng đã nhiều....
Đêm khuya, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu, tiếng mèo xa 2 dãy nhà... Khuya, tối, đêm lạnh, ... cứ mãi thế sao.... Còn vài tiếng nữa thì trờ sẽ sáng... Em cố ngủ đi,... ngủ ngoan....
Góc ...... thời Internet
Sau 10h30 vào bàn ngồi làm việc, ngứa tay mang cái máy điện thoại ra chụp một góc bàn làm việc của mình lẫn trong tiếng ù ù của máy điều hoà, tiếng quát khách hàng í ới ở đầu kia, tiếng sụt sịt ở góc nọ, ... Thời Internet, máy tính, chát, mobile... nhưng vẫn đủ các mùi vị âm thanh của một văn phòng kiểu Việt Nam, kiểu thời bao cấp.

Bàn làm việc hay không? Nhất là cái thằng ku này... ;)
Mấy hôm trước đọc trên báo Tiền Phong một bài về chuyện Internet chen vào tình yêu ra sao, rồi chuyện "lướt net theo cặp (couple surfing)" ra sao, rồi khi có chuyện thì dùng mobile để nhắn, chat để chuyện trò với người tình ra sao, và cả chuyện dùng blog để bày tỏ suy nghĩ. Ngẫm lại thấy sao mà trùng hợp thế.... x___x
Từ trước đến nay mình luôn có một niềm tin là sự tôn trọng và thẳng thắn bao giờ cũng đat kết quả cao nhất, và phương tiện truyền tải rõ và mạnh nhất là chuyện trò trực tiếp. Nhưng không hiểu sao khó thế nhỉ? Chat thì được, nói trực tiếp thì không nói nói, có phải mình át vía hay không?... Có trời mới biết.... x___x
Tiếp series về con mèo ngố
Vẫn chán, thế nên pót tiếp cái series ảnh con mèo ngố lúc đêm chiếm giường của mình chơi tý....













The streets don't change but may be the name...
Như lúc đầu tối viết lách tý, tưởng viết ít tẹo thôi ai dè bây giừ viết cái post thứ 3 kể từ 6 tiếng đổ lại, ặc, ... nhiều thứ thật....
Đêm đã khuya, hàng xóm ngủ hết, mình cũng không còn cho nghe la hét nữa, chọn mấy bài cổ lỗ ra nghe, pha trộn nhặng xị: We love to love, Promise me, Said I love you but I lie, Nothing gonna change my love for you, No matter what, That why you go away, ... Hix, càng nghe càng chán....
Please use a little patience, all we need is just a little patience....
And the streets don't change but may be the name...
Pót một đoạn của bản ballad PATIENCE ra đây chơi tý, nếu có xem full-lyrics xin mời ghé qua Sing365.com nhé, hoặc thích thì download bản MP3 về nghe chơi.
Sit here on the stairs
'Cause I'd rather be alone
If I can't have you right now, I'll wait dear
Sometimes, I get so tense
But I can't speed up the time
But you know, love, there's one more thing to consider
Said woman take it slow
Things will be just fine
You and I'll just use a little patience
Said sugar take the time
'Cause the lights are shining bright
You and I've got what it takes to make it
We won't fake it, Oh never break it
'Cause I can't take it
Nhắn gửi ku Long và những ai đã hoặc đang trong tình cảnh này, con đường thì vẫn thế, vẫn chẳng đổi thay, may ra chỉ có cái tên là thay đổi hay nói cách khác là cái cách mình nhìn nó khác đi thôi. Suy nghĩ quá nhiều, kỳ vọng quá nhiều sẽ mang lại nhiều buồn phiền hoặc đớn đau. Và thông thường, sau nhiều nỗi đau, thì người ta lại thấy rằng những nỗi đau thủa ban đầu thường... ngọt ngào và ít đau. Và lẽ thường, người ta thường tiếc thương quá khứ, nhưng đáng tiếc là cuộc sống lại của tương lai chứ không còn là của quá khứ nữa, cho dù tương lai được xây dựng trên nền của quá khứ, và cũng không có nghĩa là tương lai cũng giống quá khứ....
Cuộc sống vẫn cứ trôi, đường đi vẫn vậy, chỉ có tên thay đổi.... Trò chơi vẫn thế, và có thể người chơi là kẻ khác, nhưng vẫn thế.... may be the name....
Con mèo ngố và "Get in the ring"





(Nó vẫn tiếp tục làm loạn nên chụp thêm vài kiểu nữa)
Đang khoá cửa và đuổi mèo, thì nghe cái loa ầm ĩ trên nhà bài "Get in the ring" của Guns N' Roses, thật khổ cho hàng xóm, gần 11h đêm rồi vẫn được thưởng thức "oẹ, hét, chửi, gào...". Không hiểu mình thích cái bài này từ lúc nào, rất thích là khác, cho dù ca từ của bài này chủ yếu toàn là chửi bới và kể chuyện 2 thằng ghét nhau muốn đập nhau thế nào, ngẫm lại, có khi mình thích bài này từ đầu năm 2002, ở cái "quãng thời gian bực mình" tại cái công ty trước....
Quý bạn nào lạc vào đây, nếu muốn đọc ca từ thế nào, xin vui lòng xem tại Sing365.com, hoặc có thể download bản MP3 của bài này về nghe chơi, biết đâu lại thích....
Why do you look at me when you hate me
Why should I look at you when you
make me hate you too
I sense a smell of retribution in the air
I don't even understand why the fuck
you even care
....
....
You got your bitches with
the silicone injections
Crystal meth and yeast infections
Bleached blond hair, collagen lip projections
Who are you to criticize my intentions
Got your subtle manipulative devices
Just like you I got my vices
I got a thought that would be nice
I'd like to crush your head tight in my vice
Pain!!
Một ngày mệt và chán....
Hôm nay ngủ li bì đến trưa mới tỉnh, đến công ty mà thấy bực bội chẳng làm được gì cho ra hồn, tối cứ ra lại vào đá đít con mèo, chẳng có việc gì cả, xem chẳng muốn, làm thì không thấy hứng, đợi mãi chẳng thấy tăm tích đâu cả, chán, chán...
Mở nhạc cho hàng xóm nghe cùng, từ DJ Dance đến Sex & God (Enigma) rồi quay sang Rock N' Roll, Metal, quả này hàng xóm cứ phải gọi là điên... Lúc đang viết bài này thì vừa xong 2 bài "Remember Tommorow", "Strange World" và đang tiếp diễn bài "Hallowed be thy name", hàng xóm cứ phải gọi là tha hồ nghe gào rú, oẹ, hét... đủ cả.... hix....
Mà sao lúc chán thì lại muốn viết lách linh tinh nhỉ, có phải là do trong đầu (và cả trong lòng) nhiều thứ loảng xoảng thì muốn "phun" ra cho thảnh thơi hơn. Nhưng tâm trạng chán thì sao mà viết được cái gì cho ra hồn chứ, thôi đành viết lăng nhăng vậy, nghĩ cái gì thì viết cái đó.
30 năm cuộc đời, chưa phải dài nhưng cũng có nhiều thứ và nhiều kỷ niệ/sự kiện, và cuộc sống vẫn tiếp diễn cùng nhiều công việc, tâm tư, mong ước, chán chường, .... tất tần tật... đón đợi trong tương lai, cả tương lai gần và tương lai xa.
Mai thứ 7 rồi....
Thơ cóp nhặt
Rồi tự dưng được gửi đến một bài thơ qua YM, đọc thấy hay hay nên pót lên đây, lúc nào chán thì đọc lại hoặc chẳng biết được.... :(
Mây năm xưa đã phiêu du trở về.
Cảm vì em bước chân đi,
Nước nghiêng mặt ngọc lưu ly phớt buồn.
Ai về xa mãi cô thôn,
Một mình trông khói hoàng hôn nhớ nhà?
Ngày em mới bước chân ra,
Tuy rằng cách mặt, lòng ta chưa sầu.
Nắng trôi vàng chẩy về đâu?
Hôm nay mới thực bắt đầu vào thu.
Chiều xanh trắng bóng mây xưa,
Mây năm xưa đã phiêu du trở về.
Rung lòng dưới bước em đi,
Lá vàng lại gợi phân ly mất rồi!
Trời hồng, chắc má em tươi,
Nước trong, chắc miệng em cười thêm xinh.
Em đi hoài cảm một mình.
Hai lòng riêng để mối tình cô đơn.
Hôm nay tưởng mắt em buồn:
Đã trông thấp thoáng ngọn cồn, bóng sương.
Lạnh lùng chăng, gió tha hương?
Em về bên ấy, ai thương em cùng?
Cái ông "mấu" kia đã bị xử lý... ;-)
Đến công ty thì việc đầu tiên là vác máy tính ra làm cốc cafe cho tỉnh đã, rồi làm gì thì làm, đọc loăng quăng qua các báo thì thấy cái tin ông giáo viên "mấu" đã pót ngày hôm qua bị xử lý (ảnh bên cạnh là cái ông mấu đó), hix, lâu lắm rồi mới thấy có một việc hợp lý được tiến hành nhanh thế này.
Nếu quan tâm, xin mời cờ lích vào đây để đọc nguyên văn trên báo Tiền Phong.
Nếu cứ như vậy, có lẽ xã hội sẽ tốt dần lên, nhưng chẳng biết đến lúc nào thì tốt, vì những việc tốt như vậy ít quá....
Sợ quá, người Việt Nam vẫn không chịu chú ý điều này
Híc, đọc mà sợ phát khiếp, không hiểu sao bây giờ người Việt Nam vẫn còn hớ hênh không chịu chú ý kỹ đến điều này nữa... Nhỡ có chấn thương tâm lý cho con trẻ thì liệu chúng lớn lên sẽ ra sao.... hix hix....
Mời đọc chi tiết ở VnExpress: Bắt gặp bố mẹ 'yêu' có thể ám ảnh trẻ suốt đời
Hoan hô nền giáo dục nước nhà, phản đối Sở KHĐT
Đọc các điều cũ nhưng vẫn mới, càng thấy rõ nước ra sắp hoá rồng đến nơi rồi, toàn giáo sư tiến sĩ thế cơ mà....
Cùng với nghề viết luận án là việc viết các đề tài nghiên cứu khoa học. Các giáo sư, tiến sỹ ở các viện sau khi nhận được đề tài cấp nhà nước hay cấp bộ là có thể ứng ngay một khoản tiền. Có tiền, họ chỉ việc đi thuê chúng tôi điều tra số liệu, viết thành công trình rồi tổ chức một vài cuộc hội thảo, cuối năm quyết toán. Thế là xong. Là những nhà khoa học chủ đề tài, họ có một khoản thu nhập đáng kể. Còn những người như tôi có thêm việc làm.
Giờ đây, đơn đặt hàng khá dày khiến tôi không còn thời gian để thở, đôi lúc phải nhờ bạn bè làm hộ. Có người khuyên tại sao không thành lập hẳn một công ty để hoạt động cho đúng luật, lại có quyền xuất hóa đơn hẳn hoi.
Nghe lời khuyên, tôi lên phòng đăng ký kinh doanh thuộc Sở KH-ĐT thành phố hỏi thủ tục. Ông trưởng phòng cấp phép cho biết: Hiện tại trong danh mục ngành nghề kinh doanh, chưa có nghề viết luận án. Tôi ngậm ngùi ra về và không quên đề nghị: Sở KH-ĐT thành phố cần nhanh chóng bổ sung ngành nghề viết luận án, một nghề đang rất có triển vọng phát triển ở nước ta.
Đọc bài gốc tại đây!
Quả là mấu... ;-P
- "Đi Kim Bảng, chỗ làng Nhô đấy. Đi xe máy, vù vù tí sợ đếch gì! Ngại gì!".
- "Có phải ở nhà nghỉ không thày?".
- "Không. Khách sạn".
- "Vào khách sạn ngủ hả thày?".
- "Ừ! Tôi đã bảo cho em 8,5 điểm rồi mà".
- "Nhưng em sợ mọi người biết".
- "Sợ gì! Chúng nó đi xin, mình cũng đi xin chứ việc gì phải sợ! Em phải làm để đạt được mục tiêu của em chứ".
- "Nhưng phải đánh đổi cả đời con gái à thày?".
- "Cả! Tôi hỏi em một câu nhé. Em có còn trinh nữ không?".
- "Đương nhiên".
- "Còn trinh sao trông lại hơi mập thế?".
Trên là một đoạn trích trong băng ghi âm gửi theo đơn tố cáo. Đúng sai chưa biết thế nào nhưng quả là mấu. Còn cảm nhận và xét nét, để riêng cho từng người. Còn về tui, có 1 câu là: Quả là mấu, nhưng kẻ cắp gặp bà già, coi như xong đời....
Đọc chi tiết tại đây....
Cọp bi bờ lốc giữa trưa hè
Do đó, cọp lại vào đây để chia sẻ. Mời quý bạn đọc chơi
Hai câu chuyện ghi từ blog
Nguồn: Sài Gòn Tiếp Thị - Đăng lại: VietNamNet
Dẫn nhập: Hai câu chuyện tình cờ ghi được từ thế giới nhật ký cá nhân trên mạng (blog) của hai người trẻ tuổi lại cho thấy một không gian sống đang rộng lớn hơn, một thế hệ đang tư duy rất khác so với trước đây.
Câu chuyện thứ nhất: Trăn trở "thế mạnh"
(Ghi từ blog của một giám đốc IT 29 tuổi có nick là Dr Neo)
Hôm nay, đi ăn tối với Amit Jalali - Senior Business Manager, International Operations của QAI. Thực sự bị sốc. Anh chàng còn trẻ quá, chắc mới chỉ 35 là cùng. Vậy mà... biết 12 thứ tiếng khác nhau. Và rất biết tạo ấn tượng ban đầu.
Nói chuyện về việc hợp tác giữa hai công ty, anh chàng khen công ty mình hết lời. Và đã rất khôn khi khen một cách gián tiếp qua việc kể lại lời của người khác. Dù biết vậy nhưng mình cũng cảm thấy nở mày nở mặt lắm. Theo anh ta, đối với giới gia công phần mềm Ấn Độ, chỉ có một công ty Việt Nam duy nhất có khả năng trở thành đối thủ của họ là công ty mình.
Tuy vậy, người khách hỏi một câu làm mình suy nghĩ rất nhiều sau đó, kể cả khi đã về đến nhà: Việt Nam sẽ dựa vào cái gì để có thể theo kịp Ấn Độ? Đâu là lợi thế cạnh tranh của Việt Nam, và của công ty mình?
Người đối tác chia sẻ với mình về khía cạnh văn hoá: tại sao người Mỹ chuyển việc gia công sang Ấn Độ chứ không phải nơi khác, người Nhật sang Trung Quốc, người Anh sang Ireland còn người Đức thì lại sang Nga? Đó là vì sự tương đồng về văn hoá. Người ta cảm thấy hoàn toàn thoải mái và tin tưởng khi hiểu rõ văn hoá của nhau. Rất dễ hiểu cho ba trường hợp sau: Nhật chịu ảnh hưởng Trung Hoa rất nặng suốt mấy ngàn năm, Ireland chịu rất nhiều ảnh hưởng của Anh, còn Đức và Nga đều là hai nước mang nặng dấu ấn văn hoá Đông Âu - Slave.
Nhưng còn trường hợp giữa Ấn Độ và Mỹ? Ấn Độ không tự cô lập mình bởi cái gọi là văn hoá riêng. Người Ấn Độ, trong công việc, đồng hoá văn hoá của mình với văn hoá khách hàng. Họ luôn luôn "say yes". Khách hàng muốn họ làm CMMI-L3, họ làm ngay. Và thậm chí còn làm hơn như vậy nữa, họ làm CMMI-L5. Sau khi làm xong, họ thậm chí còn dạy lại cho người Mỹ cách làm những cái CMMI-L4/5. Bởi vậy, trong công việc, người Mỹ hoàn toàn không thấy sự khác biệt về văn hoá, về ngôn ngữ... Họ thấy hoàn toàn tin tưởng và thoải mái...
1. Tôi tự hỏi chính bản thân mình: Điều đó có thể áp dụng ở Việt Nam hay không?
Câu trả lời là không... Và không chỉ là Việt Nam, mà thậm chí ở cả Trung Quốc cũng vậy. Điều khác biệt đã được chứng minh bằng thực tế và bằng lịch sử. Nếu như người Ấn Độ làm việc rất chuyên nghiệp (văn hoá Tây phương - đúng hơn là văn hoá Mỹ) nhưng cuộc sống xã hội rất đậm bản sắc văn hoá truyền thống. Thì ở Việt Nam hay Trung Quốc, người ta đang bắt đầu sống thực dụng theo kiểu xã hội phương Tây (một bộ phận, đặc biệt là giới trẻ) trong khi lại làm việc theo kiểu rề rà không chuyên nghiệp mà mình vẫn tự ru ngủ mình mỗi ngày: theo văn hoá phương Đông, theo kiểu truyền thống, theo những giá trị gia đình, có tình cảm...
Sự thay đổi, nhất là về văn hoá là khó kinh khủng… Nhưng có thật là không thể được?
2. Tôi chợt nhớ lại những lời của chính bản thân mình trước đây: văn hoá phương Tây chú trọng về khoa học, về tính thực tế, và chính vì vậy họ đi rất nhanh về kinh tế. Còn văn hoá phương Đông chú trọng về mối quan hệ giữa người với người và giữa con người với vũ trụ, với thiên nhiên nên họ duy trì được những nền văn hoá nhiều bản sắc, sản sinh những nhà tư tưởng lỗi lạc và tất cả những tôn giáo chính của thế giới. Thế giới không thể không có phương Tây vì lúc đó thế giới sẽ trì trệ không phát triển. Và thế giới không thể không có phương Đông, vì khi ấy thế giới sẽ trở nên cực đoan, thái quá và thực dụng. Cũng giống như một chiếc compa, phải có cả hai chân: cả chân trụ và chân xoay đều quan trọng. Cũng giống như một gia đình, cả người chồng và người vợ đều quan trọng.
Và như trong một gia đình, muốn hạnh phúc, mỗi người cần phải tự thay đổi cho phù hợp với vai trò mới: là vợ hay là chồng, là cha hay là mẹ...
Áp dụng lại vào trong trường hợp này: Chúng ta đã thực sự biết mình muốn gì hơn chưa? Và chúng ta đã chuẩn bị được cái tâm thế cần thiết để có được cái điều mà mình lựa chọn hay chưa?
Nếu chúng ta muốn có một nền kinh tế mạnh, muốn con cái mình sống sung sướng, muốn xoá được nỗi nhục của một nước "nghèo" và "nhỏ", thì từng người trong chúng ta phải sẵn sàng cho nó. Chúng ta phải thay đổi tâm thế của mình: thay vì tâm thế "phán xét" hay "phản kháng", chúng ta hãy lựa chọn tâm thế "tiếp nhận" và "cộng tác". Thay vì tâm thế "bị động", chúng ta hãy sẵn lòng với tâm thế "chủ động".
Yêu cầu về sự thay đổi tâm thế ấy không chỉ dừng lại ở góc độ từng cá nhân riêng biệt: các doanh nghiệp, các tổ chức và cả chính phủ nữa, đến lượt mình, cũng phải "học" cách thay đổi tâm thế. Cái cách mà chúng ta đối xử, giáo dục nhân viên hay xã hội giáo dục thế hệ trẻ sẽ phải khác. Cái cách mà chính phủ hỗ trợ các doanh nghiệp cũng sẽ phải khác. Tại sao, ở Trung Quốc, chính phủ sẵn sàng hỗ trợ 50% chi phí để các doanh nghiệp phần mềm lấy những chứng chỉ chất lượng quốc tế. Tại sao, Chính phủ Trung Quốc sẵn sàng lập ra một vài uỷ ban hay các công ty lớn sẵn sàng bỏ ra vài ông tiến sĩ chỉ để ngồi học những cái hay mà Ấn Độ đang làm để áp dụng, còn mình thì không? Tại sao những thành tựu khoa học công nghệ mới nhất đều được người Ấn tổ chức học hỏi, cập nhật ngay trong tháng, thậm chí trong tuần, trong khi ở đây mình lại đóng cửa "cho rằng mình hay", và thậm chí còn cố gắng "try to invent the wheel"?
Cái tâm thế ấy cũng sẽ phải là cái tâm thế vươn đến tầm cao chứ không phải là cái "trung bình chủ nghĩa" đã ăn sâu vào đến tận xương tuỷ của xã hội: học vừa đủ để đậu, để ra trường có việc làm, làm vừa đủ để còn được tăng lương, lãnh đạo vừa đủ để dự án/phòng ban của mình không bị than phiền. Khi mà phần lớn nhân viên đều chỉ lo cho nồi cơm của riêng mình, thì cái doanh nghiệp ấy sẽ đi về đâu? Khi mà phần lớn mọi người đều an phận thủ thường thì cái xã hội của những con người ấy sẽ đi về đâu?
Một ngày tôi sẽ thấy nền IT Việt Nam từ chối những hợp đồng cỡ chục triệu đô vì quá nhỏ!
Và một ngày tôi sẽ thấy từng hàng người nối đuôi nhau vào Việt Nam để học hỏi cái hay của một đất nước, của một dân tộc muốn và dám thay đổi!
Nếu như, vâng nếu như ngày hôm nay từng người trong chúng ta thay đổi tâm thế của mình...
Câu chuyện thứ hai: Những sự vận động
(Ghi từ blog của một chàng thạc sĩ 24 tuổi có nick là King Kong)
Tiếc là mình đã hỏi câu "Tại sao em chọn trường ấy?" hoặc "Em học trường ấy thì sẽ định ra làm gì?" nhiều lần, hầu hết đều khúc xạ đến các đấng sinh thành hoặc không trả lời được. Rất ít em xác định hoặc mong muốn được đầu ra sẽ thế nào. Hi, hình như ngày xưa mình cũng thế? Cả một sự thiệt thòi và lãng phí. Những tháng năm tự do, mạnh mẽ, sáng tạo, máu hiếu chiến hiếm có của cuộc đời.
Nhiều khi đi trên đường nhìn xe cộ tấp nập, chợt nhớ câu của một đại ca "Anh đang đi giữa dòng đời", lại lan man kiểu "Có khi nào trên đường đời tấp nập, ta vô tình đi lướt qua nhau?". Chiều hôm trước thấy một anh bán than, để vợ ngồi trong xe và đẩy đi, vừa đi vừa huýt sáo. Cũng lúc ấy, có một chàng cực “xì tin xì khói” cưỡi con SH đèo một em bé nõn nà phi qua, miệng chúm chím như cũng đang huýt sáo. Chả biết ai hạnh phúc hơn, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu vợ mình phải ngồi trong xe than nhỉ?
Chợt những chuyện lan man đó làm mình phải nghĩ đến một số người, một số câu chuyện quanh mình.
Thằng em thân tín, tài năng và ngoan ngoãn đã tự động rời bỏ một chỗ làm mà bạn bè và mình mất bao nhiêu thời gian mới tìm ra và hỗ trợ được, không một lời nhắn nhủ hay giải thích. Công việc đúng sở thích và sở trường, hoàn toàn tự do về giờ giấc, làm với những người giỏi, thu nhập không tệ, công ty hoành tráng, tương lai ngon... nói chung cậu tự nhận xét là rất ổn. Cũng chẳng biết sẽ làm gì tiếp theo, rồi đi đâu về đâu. Gần 2 năm luyện sắt không thành. Vừa đến tận nhà cu cậu. Cậu không xác định được. Thiếu sức chiến đấu, thiếu động lực, thiếu tầm nhìn và khát vọng. Khó. Rất khó. Trước khi về, nhắc cậu một câu: "Anh sẽ không hỏi chú nữa, khi nào chú cần giúp gì thì qua anh, luôn luôn rộng cửa. Nhưng nếu anh qua nhà chú, mà chú không đủ khả năng kiếm cơm phải để vợ lo, thì đừng có mời anh uống rượu". Cuộc sống đang từng giờ chuyển động, sao lại đứng?
Đọc nhiều nhất
-
Đường Định mệnh (Sự nghiệp/May mắn)
Dẫn nhập: ngày trước cũng tò mò về cái chủ đề chỉ tay, rồi xem tay, rồi tự đọc và tìm hiểu loạn xị cả lên, thực ra kết quả chính là để loè g... -
Phim: Buddha – Cuộc Đời Đức Phật Thích Ca
Bộ phim Buddha về cuộc đời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từ đản sanh đến niết bàn. Bộ phim lấy cảm hứng ( hoặc cũng có thể gọi là được chuyển t... -
36 câu hỏi để yêu nhau
20 năm trước, nhà tâm lý học người Mỹ Arthur Aron đã tự soạn ra một bộ 36 câu hỏi, với mục đích khiến cho hai người hoàn toàn xa lạ yêu nhau... -
Hiệu ứng domino và bí quyết tạo lập chuỗi các thói quen tích cực trong cuộc sống
Các hành vi của con người đều có mối liên hệ tương tác lẫn nhau Hãy lấy ví dụ về trường hợp của Jennifer Lee Dukes. Sau hơn 2 thập kỷ, từ k... -
Ghen tuông có phải là hèn nhát không?
Ghen tuông là rất phức tạp. Nó có nhiều thành phần trong đó. Sự hèn nhát cũng là một trong số đó; thái độ ích kỷ là một phần khác; ham muốn... -
10 kỹ năng & nguyên tắc giúp bạn trở thành chuyên gia
Kiến thức là vô cùng quan trọng và một điều tuyệt nhiên luôn đúng là nếu muốn thành công, bạn cần có một nền tảng kiến thức vững chắc. Tuy... -
Nếu không có thực lực, bạn chỉ là kẻ ăn bám
Dựa vào núi núi đổ, dựa vào người người chạy, chỉ có tự dựa vào chính mình mới là đáng tin cậy nhất. Ba mẹ có là ông nọ bà kia đi chăng nữa...
Tham khảo
Liên kết web
Phân loại
Báo chí
(55)
Văn hoá
(33)
Tâm lý
(29)
Tán nhảm
(27)
Công nghệ
(25)
Blog
(17)
Xã hội
(16)
Nghề nghiệp
(15)
Phim
(15)
Quora
(14)
Con người
(13)
Kinh doanh
(13)
Nhạc
(13)
Cuộc sống
(11)
Kỹ năng
(11)
Marketing
(11)
Công cụ
(10)
Lập trình
(10)
Lịch sử
(10)
Sách
(10)
Cặp đôi
(9)
Phát triển
(9)
Thiền
(8)
Tình yêu
(8)
Tản mạn
(7)
Sức khoẻ
(6)
Chính trị
(5)
Giáo dục
(5)
Hạnh phúc
(4)
Kim Dung
(4)
Kiếm hiệp
(4)
Mạng xã hội
(4)
Phát triển cá nhân
(4)
Phần mềm
(4)
Tiền tệ
(4)
Tài chính
(4)
Thực hành
(3)
Tâm linh
(3)
Quản lý công việc
(2)
Quản lý thời gian
(2)
Tiếp thị
(2)
Chăm sóc khách hàng
(1)
Làm việc
(1)
Lãnh đạo cá nhân
(1)
Nguỵ biện
(1)
Quản lý cá nhân
(1)
Thương hiệu
(1)
Tình dục
(1)