Bây giờ chắc là tù mọt gông đây...
Khi tỉnh lại, thấy mình bên song sắt cùng với mấy mẩu bánh vụn chú sẻ thở dài tự nhủ: "Khỉ thật. Mình đã đâm chết thằng cha đi xe máy rồi. Bây giờ chắc là tù mọt gông đây..."
Sinh chuyện tại Thái Lan, ảnh hưởng đến Việt Nam ra sao nhỉ?
Kết thúc thì cũng chẳng hứa hẹn cập nhật thêm (không phải báo mừ).
Vậy liệt kê ra đây mấy bài liên quan phát để tham khảo chơi:
- Quân đội đảo chánh ở Thái Lan - BBC Vietnamese
- Đêm 19/9: Đảo chính ở Thái Lan - VietNameNet
- Thai government faces coup attempt - CNN
Chuyện nham nhở của Bộ GD&ĐT về chống tiêu cực & tham nhũng
Ấy thế mà trong thời gian đó, lại nảy ra nhiều chuyện, tỉ dụ như thi công chức ở Bộ GD&ĐT thì lại có vụ làm bài hộ ngay cạnh phòng bộ trưởng, và câu chuyện "dzui nhất", nham nhở nhất là Bộ GD&ĐT duyệt cái đơn xin đi học đầy lố bịch để cho Cựu bộ trưởng Nguyễn Minh Hiển đi du học tại nước Anh ở cái tuổi 59. Trùi, khẩu hiệu mới to làm sao, hành động mới quyết liệt làm sao, mỗi cái nói là một chuyện, làm lại là một chuyện, và câu chuyện cũng vui khi dư luận kêu om lên về GS. TS. Nguyễn Minh Hiển, nguyên Bộ trưởng Bộ GD&ĐT (2 nhiệm kỳ), nguyên Uỷ viên Trung Ương Đảng "thấm nhuần pháp luật & nội qui" đi du học tại London bằng tiền của đề án 322. Trùi, cứ gọi là toán loạn. Giờ thì đã có công văn hoả tốc đòi lại tiền, khà, dzui thật.
Vậy nên list ra đây một loại bài liên quan để đọc chơi:
- Bộ GD&ĐT báo cáo Thủ tướng việc du học của ông Nguyễn Minh Hiển - Tien Phong Online (8/9/2006)
- Thu hồi toàn bộ tiền cấp cho ông Hiển đi du học - Tien Phong Online (15/9/2006)
- Tiền cho ông Hiển đi học bị thu hồi - BBC Vietnamese (15/9/2006)
Sách Đông Chu liệt quốc của NXB Văn học 2005 - Một sản phẩm của con buôn
Cũng vì mấy lý do, thứ nhất là mình thi thoảng lại mua lại những sách/truyện này đọc đi đọc lại, ở nhà cũng có đủ hết cả, duy bộ "Đông Chu Liệt Quốc" thì chửa có mua, thế nên tò mò là chính, đọc xem tại sao tác giả (ông Phạm Lưu Vũ) lại mở đầu bài viết bằng một cái tiêu đề mang tính chửi bới thậm tệ và miệt thị kinh thế. Đọc xong cái bài dài lều nghều này (cho dù tác giả bực lắm, cố ghìm lại để không chửi thêm nữa) thì hiểu được tại sao, và tự kết luận là "May mà mình chửa có đi mua cái bộ sách "không sửa đổi" này của NXB Văn Học", hú vía.
Trong bài viết, tất nhiên có nhiều đoạn tác giả chửi cái bọn biên tập củ chuối, nhưng mình đọc đoạn bình luận này thấy thú vị nhất, nên cọp ra đây phát để trích dẫn
...đoạn viết về Việt Vương Câu Tiễn, vì nếm phân Ngô Phù Sai, mà đến khi trở lại ngôi vua rồi mới mắc chứng hôi mồm (!). Quân sư Phạm Lãi bèn bắt tất cả triều đình đều phải nhai một thứ lá hái trên núi gọi là lá trấp, để cho mọi cái mồm cùng nhất tề thở ra tuyền một mùi hôi, giống như cái mùi hôi phát ra từ cửa miệng của đấng quân vương kia vậy... Thật là một hình ảnh tượng trưng thiên tài. Cái chuyện cam tâm thở ra một thứ thối tha để cùng a dua với đấng chí tôn của mình như thế, thì chẳng riêng gì lũ kẻ sĩ, quí tộc thượng đẳng cha mẹ dân của nước Việt thuở xưa, kể cả những đời sau này, đời nào mà chẳng có. Thậm chí cho đến tận bây giờ, “truyền thống” ấy hình như vẫn còn hiện hữu đâu đây...
Quí bạn có quan tâm về vụ này, mời đọc bản gốc tại liên kết dưới:
Sách Đông Chu liệt quốc của NXB Văn học 2005 - Một sản phẩm của con buônPhạm Lưu Vũ - Talawas.org
Bệnh Tà dâm - nay đã ầm ĩ ở Việt Nam
Khi trước đọc báo, thấy việc chữa trị bệnh này hoàn toàn là chữa tâm lý, và các nước phương Tây cũng đã chữa trị từ lâu rồi. Gần đây thấy xuất hiện ở VN, nhưng chửa thấy nói đến việc chữa & trị thế nào. Nay đọc cái bài về bệnh tà dâm này trên Thanh Niên Online thì thấy khá kỳ quái, nhưng không bất ngờ.
Cuộc sống, xã hội sô bồ bận bịu nhiều, nhiều thứ bệnh sinh ra, nhiều suy nghĩ quái đản nảy sinh, nhưng mỗi cái ở VN hình như người ta chưa có chuẩn bị cho vấn đề này thì phải, mãi đến giờ cái nghề bác sỹ tâm lý chưa thấy phát triển mạnh ở Việt Nam, thế thì bấu víu vào đâu đây? Hay lại dzô cái khoa Tâm Thần của các bệnh viên?....
Để thêm thời gian, nhìn xem xã hội phản ứng ra sao....????!!!!
Việt Nam có độ công bằng xã hội tốt nhất APEC??????
Đọc hết cả bài báo, chỉ nhớ lại rằng hiện tại Việt Nam đang có nền kinh tế thuộc loại kém phát triển, ấy thế mà mua cái quái gì cũng đắt, giả dụ như xe ô tô, hay gần đây đọc cái tin bài ngay trên cái báo VNN này thì Hà Nội có mức chi phí đắt đỏ thứ 2 thế giới, rồi chỉ số về tự do báo chí và độ minh bạch của chính phủ thì cứ gọi là đứng hàng nhất (kể từ đáy lên) của thế giới, ấy thế mà nay lại có cái bài báo to tổ bố thế này, thật là đáng kính phục.
Lẩm nhẩm, thấy đáng kính phục bởi vì:
1. Viết những từ ngữ sáo rỗng ru ngủ một cách sống sượng, nói láo không bị méo mồm.
2. Tuyên bố cà chớn, mụ mị kinh khiếp, hix, không biết có theo cái chỉ thị của vị nào cao cao bên cửa sổ không
3. "Tự sướng" một cách lộ liệu và phô phang, cái này ngôn từ y học gọi là "..ủ ...âm ...inh ...ần", cờ li mắc cứ gọi là liên miên bất tuyệt...
Mà thôi thôi, kể mãi có kẻ lại bẩu "Biết rồi, khổ lắm, nói mãi....", chán cho cái "công bằng nhất" này :((
43% nhân viên 'chat chit' nhiều hơn thời gian làm việc
Oái, mà mình cũng pót cái này trong giờ ;)
Nguồn: VnExpress.net/IOL
Nghiên cứu mới đây của công ty Hewlett Packard cho thấy gần một nửa nhân viên ở Anh giao tiếp online 4 giờ mỗi ngày tại văn phòng. Có tới 83% thừa nhận tán gẫu trực tuyến là nguyên nhân gây rò rỉ, mất mát thông tin chứ không phải do lỗi máy tính
"Bạn đang tập trung làm việc bỗng nghe thấy tiếng 'ping' quen thuộc. Chỉ còn một tiếng nữa phải nộp báo cáo, nhưng bạn vẫn hướng mắt lên màn hình và xem ai vừa gửi thông điệp", Chris Sopp, Giám đốc quản lý dữ liệu của Hewlett Packard, cho hay. "Rồi những cửa sổ chat mới xuất hiện. 15 phút trôi qua... có thể kế hoạch đi chơi cuối tuần của bạn đã hoàn thành nhưng bản báo cáo thì vẫn chưa đâu vào đâu".
E-mail, tin nhắn đang tiêu tốn ngốn hàng giờ làm việc của mọi người và khiến các doanh nghiệp trên toàn thế giới thâm hụt hàng tỷ USD do năng suất làm việc giảm sút hoặc những lỗi ngớ ngẩn xảy ra bởi sự sao lãng của nhân viên.
Chris Sopp gọi hiện tượng này là "gót chân Asin của doanh nghiệp" còn e-mail, IM và SMS chính là kẻ cắp thời gian trong cuộc sống hiện đại.
Cũng theo Sopp, trước đây, công việc kết thúc khi mọi người rời công sở, nhà máy và cửa hàng. Còn bây giờ công việc theo chân mọi người về nhà, vào bếp, phòng ăn và cả phòng ngủ.
Thái Bình - Thành phố thịt mèo
Nhân đọc xong, nhớ mấy lần nửa đêm mở cửa ra cắt cái dây bẫy mèo mấy thằng chó chết nó đặt ở đó để bẫy mèo quanh khu, cũng được vài ba lần. Rồi sau đó bà già làm cho cái kính chặn đường, con mèo ở nhà hết loăng quăng, nhưng đêm thì vẫn thi thoảng ngó ra xem có con mèo nào bị dính bẫy thì ra cắt dây. Nay đọc cái bài này, mới thấy dân Việt đúng là "hiền từ nhân hậu" thật...
Nguồn: NgoiSao.net (đăng lại của Báo Sinh viên Việt Nam)
Tại sao không xem được file CHM trên ổ đĩa mạng hoặc khi mới downlad về?
Rất đơn giản:
- right-click lên cái file CHM,
- click phát nữa vào cái nút Unblock,
- click tiếp OK.
Thế là ok!
Nguồn: Problem browsing downloaded CHM help files
"Tôi còn được ăn, vậy tôi tồn tại"...
Mấy hôm trước có đọc bài viết này trên Thời báo Kinh tế Sài Gòn, nay được đọc nguyên bản (không bị cắt xén) trên site của GS. Trần Hữu Dũng nên ngứa tay viết một cái để bình loạn tý thôi.
Từ năm 75 đến nay là đã hơn 30 năm một chút xíu, từ cái ngày thực hiện chính sách "bao cấp" người dân chả là cái ch... gì bị bỏ đi cũng đã được 20 năm (mà vừa rồi các vị cao cao bên cửa sổ gọi là "Đổi mới" ý). 30 năm đã qua, quãng thời gian so với một đời người thì kể cũng dài, so với một dân tộc thì chỉ như một khoảnh khẳng, ấy thế mà hậu quả của nó để lại thì ôi thôi, không có gì tả xiết, ấy thế mà ngày hôm nay các vị cao cao vẫn còn lấn cấn là có nên làm kinh tế thị trường không, mk....
Mà nói về cái này, có lẽ chẳng đến lượt mình, có ối cao thủ khua tay múa bút rồi, nay tình cờ đọc một bài thấy thú vị, bình loạn thì ít, mà chủ yếu giữ lại thông tin để sau này có thời gian rảnh thì có cái mà đọc lại.
Phải chăng người ta đang lạm dụng lòng nhân ái?
Nhớ cách đây mấy tháng, có một chú dẫn theo một người khiếm thị bẩu ở Hà Tây đến công ty, bị mình chửi cho té tát vì cái tội đưa người tàn tật đi lang thang, sau đó tống lên xe buýt trả tiền xe cho bác tài và dặn đến Hà Tây mới cho xuống. Nay đọc cái tạp văn này của bác Nguyễn Hoà, nhớ ra chuyện cũ và cả chuyện mới, vậy cọp lại giới thiệu quý bạn đọc chơi.
Nguồn: Tạp văn số 9 của Nguyễn Hoà trên Viet-Studies.org của GS. Hữu Dũng
Và In tờ lẹt đã quay trở lại...
Hôm nay sách đồ nghề về, quyết định bấm lại phát cho xong, ai dè lúc làm nghiêm chỉnh, mang cái router cắm vào cái đầu dây cũ phát thì được ngay, hoá ra là do dây dài quá, tín hiệu gửi từ máy tới cái switch nhà hàng xóm không xong, giờ xài một cái router nên tín hiệu xịn, được ngay, thế là khỏi phải bấm lại, và có nghĩa là In tờ lẹt đã quay trở lại.
Loạng quạng vào BBC ngó chơi, thế quái nào lại thấy cái chùm ảnh nông dân lên quốc hội khiếu kiện, và lạ là chẳng thấy cái báo nào trong nước đăng tin này cả. Kể ra thì cũng nhìn thấy nhiều rồi, cứ gọi là quen thuộc ở đoạn đường gần quốc hội nên cũng không để ý nhiều lắm.
Rồi ngó ra ngoài đường, quái, sao hơn 11h đêm rồi mà đèn đường vẫn sáng, trước đâu có thấy, mk, hoá ra cái bọn chuối nó lại thắp đèn cả đêm, chỉ báo hại mình khó ngủ. Dzậy nên chui dzô đây, cọp cái ảnh của BBC chụp bà con nông dân khiếu kiện vào bờ lóc chơi, lúc nào rảnh thì bình luận chút. Giờ viết code cho mấy chú nhóc ở cty đã, mai chúng nó có cái mà lấy về cọp/pết.
- Nông dân về Hà Nội khiếu kiện
- Thắng lợi ban đầu cho người nông dân
Quốc khánh 2/9 và các cuộc nhậu...
Cứ gọi là lu bù, tưng bừng và cả mệt phờ.
Cũng chẳng biết viết gì.... Học đòi mấy chú teen-age post ảnh Cờ đỏ sao vàng lên bờ lốc chơi, kỷ niệm một ngày quốc khách, một năm đã qua...
Ân và Mai Ộ
Thấy ông bạn khá hơn, sức khoẻ và tinh thần đề tốt hơn, xác định công việc sau này rõ ràng, thì cũng mừng. Ngoài ra, thấy Mai Ộ cứ hỏi mãi (mà biết ông bạn đi chữa bệnh cũng là do Mai Ộ) nên quyết định nghỉ nửa buổi chiều cho Mai Ộ qua chơi, dù sao chiều tối ông bạn vào Đồng Hới - Quảng Bình rồi, nên cũng không chần chừ được hơn.
Ngồi chơi chỉ được một lúc, có chụp được một cái ảnh bằng máy điện thoại, nay post lên đây cho mọi người xem, cho Mai Ộ xem.
Cuộc đời thật nhiều bất ngờ....
Call SMS Blocker - Phần mềm chặn SMS và cuộc gọi hay nhất cho Pocket PC
Lúc chiều, dọn văn phòng thế quái nào lại tìm thấy cái DVD chứa drivers cho con laptop, thế là cài được cái driver để đọc thẻ SD trực tiếp trên PC, và nhớ ra ngày trước có đoạn bẩu sẽ pót bài giới thiệu và hướng dẫn cài đặt cái phần mềm hay ho này cho PPC, thế nên bây giờ viết lách tý (thực ra là cọp từ mobifuns.net ra thôi ;-p)
Giới thiệu
(copy nguyên gốc từ site của chủ nhân: winmobileapps.com)
Call SMS Blocker - Application to create blacklist/whitelist to block incoming calls and sms.
Developed by: Cristiano Severini
Features:
- no notification on device;
- action for calls to block: hangup, pickup/hangup, mute and reply with sms;
- action for sms to block: move to 'waste basket', move to 'blocked', reject and reply with sms;
- read pocket's contacts, sim contacts and call history;
- icon in tray to fast access;
- notifications optionally on blocked items;
- PIM integration on pocket outlook contacts;
- clipboard support;
- languages: italian, english, french, german, s-chinese and t-chinese languages;
Tested devices list:
- HTC (Qtek, I-mate, Dopod, XDA families);
- HP (6515);
- Sprint (PPC6700);
- moboDA 3360;
Tested operating system:
- WM2003 Phone edition;
- WM2003SE Phone edition;
- WM5 Phone edition;
Hướng dẫn cài đặt
(copy từ site mobifuns.net)
1. Đầu tiên các bạn hãy Install Files cài trên PPC
2. Sau khi Install cài đặt xong xuôi, dùng trình quản lý Files (tốt nhất là Resco File Explorer đã cho phép view các file "ẩn" của system) vào Windown để "Cut" file CSBCPL.CPL ra PC (giữ file này sau còn sử dụng tiếp)
3. Copy files Crack/Keygen (cũng có tên là CSBCPL.CPL trong folder chứa cờ rạch/keygen) vào folder Windows trên PocketPC
4. Chạy trương trình Call SMS Blocker, vào phần "About", tại phần "Unlock Code" sẽ xuất hiện phần Code tương ứng với PPC của bạn. Tốt nhất là hãy ghi 8 số này ra giấy để khỏi quên.
5. Mở tại trình quản lý files trên PPC, quay trở lại folder Windows, xóa file cờ rách/keygen lúc nãy vừa copy vào xong.
6. Sau khi xóa xong, copy lại file gốc ban đầu đã "Cut" ra PC quay trở lại folder Windows trên PPC
7. Giờ các bạn chỉ việc chạy chương trình, vào phần "About", nhập Unlock Code lúc nãy đã ghi ra giấy, và hệ thống chạy ngon....
Theo bàn tán ở các 4rums, thì đây là phần mềm chặn cuộc gọi và tin nhắn Pro nhất hiện nay, nếu khoái, xin mời tham gia tại mobifuns.net tại đây!
Trong cái post này, tui có đính kèm bản mới nhất của Call SMS Blocker (v1.4.4.232), nhưng phần cài đặt chỉ có cho Windows Mobile 5.0 (vì con T-Compact II của tui xài WM5 mừ), nhưng phần cờ- rạch/keygen thì có cho cả Windows Mobile 2003 và cả 5.0 (2005).
Windows Genuine Advantage - Sự rắc rối khi xài phần mềm "lụi"
Nhìn cái hình ở trên, chắc ối ông giật mình, sao mà quen thế ;)
Cái này thì do xài Windows bản "lụi" 8k mua ở hàng CD về, Windows nó update xong bẩu là xài đồ đểu bắt mua bản xịn, thế nên nhiều ông/bà, cô/chú, bác/dì/... mệt méo mặt, tức lòi mắt và cũng ngậm ngùi.
Nay đọc thấy cái bài này hay hay ở ChúngTa.com, kể ra nó cũng cũ rồi, nhưng còn có tác dụng trong thời gian lâu lâu nữa nên cọp lại, pót ở đây để bà con tham khảo khi cần.
Mà thôi, cọp ngại lém, chỉnh sửa format méo mặt, thế nên copy cái link là đủ. Còn nếu muốn down phần mềm "hack", cứ theo cái bài ở ChúngTa.com hoặc có thể down trực tiếp ở đây cũng được.
Hi vọng sẽ giúp ích....
Viettel, đổi SIM và em Cửa hàng trưởng xinh đẹp... :)
Hụ, chủ nhật, tưởng vắng, ai dè cũng đông phết, nào là lập thuê bao mới, nào báo, đổi, sửa... nhặng xị cả. Và tất nhiên, theo kiểu truyền thống "văn hoá đậm đà bản sắc dân tộc" của Việt Nam thì chẳng có xếp hàng gì cả, tất cả là cứ bu kín, chen lấn nhặng xị. Lúc đó khá bực mình nên mang cái máy điện thoại ra chụp vài kiểu, nhân tiện pót lên đây để bà con ngắm chơi, trong đầu còn định nghĩ cách gọi ông em phụ trách kỹ thuật của Vịt Teo ở trên tầng 6 xuống xử lý hộ, nhưng sau thì thôi, nhân thể ngó nghiêng thì hơn.
Chụp ở vị trí của mình, sắp đến lượt nên cũng vãn hơn, nhân viên phục vụ ghi hoá đơn méo mặt
Chú này đang tìm cách chen ngang với mình, định cho một bài chửi nhưng thấy năn nỉ nhiều nên thôi, chụp kiểu ảnh làm kỷ niệm ;-P
Đến lượt mình, đổi SIM, đọc yêu cầu thấy phải ghi ra 5 số gần nhất gọi đi/đến, đang tìm cách "chửi", ai dè iem phục vụ nhẹ nhàng bẩu "anh xài thuê bao trả sau, khỏi cần", khà... thế nên thôi.
Trong lúc ngồi chờ, ngắm nghía thấy hoá ra em nhân viên này lại chính là Cửa hàng trưởng ("đọc cái thẻ trên ngực của em" ;-P thì thấy tên là Hương), nhìn khá nhẹ nhàng xinh đẹp, thế nên lại ngứa tay lôi con điện thoại ra chụp phát. Vậy pót lên đây chơi tý tẹo.
Kể ra cửa hàng này giải quyết được tốt khoản xếp hàng thì đáng 8-9 điểm về phục vụ, còn giờ cho 7 điểm, nhưng ít ra ngon hơn cái thằng VinaPhone 4` (four huyền
1 năm đã qua...
1 năm đã qua, linh hồn em giờ đã yên nghỉ trên trốn thiên đàng hay vẫn đang phiêu du dõi theo 2 đứa con nhỏ. Anh chẳng biết được, cũng chẳng biết nói thế nào cho hết những ưu tư, chỉ cầu chúc cho em giờ yên nghỉ ở cõi vĩnh hằng, và phù hộ cho 2 đứa con nhỏ chóng lớn, ít bệnh tật, để trở thành niềm vui cho cả hai bên nội ngoại.
1 năm đã qua, giờ chắc em cũng biết được cái site ungthu.net mà chồng em lập ra cách đây hơn 1 năm giờ chẳng ai ngó ngàng đến nữa (kể cả chồng em), và ở dưới là cái bìa cuốn sách được truyền thông rầm rộ trên sự đau đớn của em, trên nỗi mất mát của gia đình em thì giờ cũng chẳng ai còn biết đến nữa. Và anh cũng không muốn nói gì hơn, chỉ cười khểnh khi được nhắc đến nó, biết nói thế nào. Mong rằng giờ em đã hiểu rõ, và bố mẹ cùng em trai của em chắc biết được cái giá của sự "om xòm" này ra sao rồi, và có thể như vậy, cuộc sống sẽ đơn giản hơn cho dù nhọc nhằn nhiều hơn.
Thôi, em hãy yên nghỉ. 1 năm đã qua....
Tôi sẽ giúp cho em 3 vấn đề lớn chỉ cần "em vượt qua thử thách và tạo được niềm tin"...
Hôm nay được gửi một cái link qua YM để download cái băng ghi âm này thế nên vào đây pót phát. Mời pà con download về nghe chơi, mới thấy "đạo đức" tuyệt vời, niềm tin tuyệt vời, giúp đỡ tuyệt vời, vân vân và vân vân.... (nghe cái băng ù hết đầu nhớ được ít...)
Thảo nào thằng bạn mình nó đòi đi làm giáo viên, nó bẩu "giáo viên hay thế"... :-P
Tiện thế, pà con nào thích hơn nữa, mời nhảy qua tranh cãi tại BBC về vụ "gạ tình đổi điểm"....
Còn nhớ mấy hôm trước, báo Công An Nhân Dân có cái bài nghi vấn liệu ông Đông này có bị "gài bẫy" không, đọc phì cười, mk, không gài thì làm sao mà thu âm được cái băng này chứ... Dân Việt nam, báo chí của Việt nam vui tính thật...
Chíp ngố uốn éo...
Mắt sưng...
Vừa lúc nãy, được gửi một bài thơ qua YM, đọc thấy hay hay, lại post lên đây để bà con đọc chơi tý.
Ác Mộng
Diệp Minh Tuyền - 11/1986 - Tập thơ "Con đường có lá me bay"
Chuyện dữ len vào giấc chiêm bao
Đột nhiên hai đứa phải xa nhau
Em về một ngả, anh một ngả
Nghe nhói trong lòng nỗi buồn đau
Bỗng tiếc những ngày chung sống qua
Chưa hiến trọn tình yêu thiết tha
Hối hận bây giờ thì đã muộn
Hai đứa hai đàng đã lìa xa
Quen sống xưa rày luôn có đôi
Bỗng nhiên phải sống một mình thôi
Trong lòng trống vắng, ôi trống vắng
Thì sống làm chi cảnh đơn côi !
Giữa lúc lòng đau nỗi mất em
Giật mình thức giấc chạm tay mềm
Bàng hoàng mừng thoát cơn ác mộng
Lòng bỗng yêu em tha thiết thêm.
Khuya, ho...
Chiều tối, ngủ gật, anh em rủ chiến một trận AoE, cuối cùng thành bốn, sau đó lại kéo nhau đi nhậu, thời tiết mệt quá.
Hơn 12h đêm, mắt cay cay, dim díp, bùn ngủ rồi, thế là tốt.... Chui lên giường và tưởng rằng sẽ làm một giấc tít mù đến 8h sáng hôm sau, ai dè, 1 tiếng sau tự dưng nhảy dựng lên mà ho, chẳng hiểu tại sao cả. Thế là thức giấc, tỉnh ngủ, mắt vẫn cay.
Nằm mãi, chẳng ngủ lại được, thôi ngồi dậy bật máy tính, viết vài dòng để ghi nhớ cái cơn ho này....
Mai thứ 6 (à quên, hôm nay chứ), thế là 1 tuần nữa đã qua, sắp hết một nửa tháng 8, chưa làm được một số công việc đúng như dự định, sắp sang tháng 9 rồi, và có nghĩa là sắp đến thời gian cuối năm, việc lại sắp ngập đầu....
Thôi, ho vậy đủ rồi, chẳng biết viết gì hơn, thế thôi....
Siêu âm ảnh hưởng đến não đang phát triển
Siêu âm - công nghệ quen thuộc chụp ảnh em bé trong bụng mẹ - dường như làm thay đổi sự phát triển của các tế bào thần kinh trong não phôi chuột. Các nhà khoa học Mỹ nghi ngờ ảnh hưởng này cũng xảy ra với bào thai người.
Nguồn: VnExpress
Giữa đêm khuya
Đã sang thứ 3, hôm qua thứ 2 và hôm trước nữa là CN, một ngày chủ nhật chia đôi, nửa sáng thì buồn chán (thực ra cũng cóc phải nửa sáng mà là nửa đêm đến sáng), còn ngày thì ngủ tít, mệt nhoài. Nhưng phần chia còn lại là chiều, thật tuyệt vời, thật sung sướng, lâu lắm rồi mới được một ngày CN như vậy...
Giờ vẫn ngồi bên chiếc máy tính, cái cẳng tay trái nhức quá, chẳng hiểu tại sao. Đầu vẫn nghĩ, thi thoảng một cơn đau nhẹ kéo đến, không rõ tại sao. Thi thoảng ngó lên YM, có lẽ sẽ không xuất hiện nữa, 3 cái SMS, nhưng vẫn ngóng, dù sao 3 tiếng trao đổi liên tục rồi, cũng đã nhiều....
Đêm khuya, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu, tiếng mèo xa 2 dãy nhà... Khuya, tối, đêm lạnh, ... cứ mãi thế sao.... Còn vài tiếng nữa thì trờ sẽ sáng... Em cố ngủ đi,... ngủ ngoan....
Góc ...... thời Internet
Sau 10h30 vào bàn ngồi làm việc, ngứa tay mang cái máy điện thoại ra chụp một góc bàn làm việc của mình lẫn trong tiếng ù ù của máy điều hoà, tiếng quát khách hàng í ới ở đầu kia, tiếng sụt sịt ở góc nọ, ... Thời Internet, máy tính, chát, mobile... nhưng vẫn đủ các mùi vị âm thanh của một văn phòng kiểu Việt Nam, kiểu thời bao cấp.
Bàn làm việc hay không? Nhất là cái thằng ku này... ;)
Mấy hôm trước đọc trên báo Tiền Phong một bài về chuyện Internet chen vào tình yêu ra sao, rồi chuyện "lướt net theo cặp (couple surfing)" ra sao, rồi khi có chuyện thì dùng mobile để nhắn, chat để chuyện trò với người tình ra sao, và cả chuyện dùng blog để bày tỏ suy nghĩ. Ngẫm lại thấy sao mà trùng hợp thế.... x___x
Từ trước đến nay mình luôn có một niềm tin là sự tôn trọng và thẳng thắn bao giờ cũng đat kết quả cao nhất, và phương tiện truyền tải rõ và mạnh nhất là chuyện trò trực tiếp. Nhưng không hiểu sao khó thế nhỉ? Chat thì được, nói trực tiếp thì không nói nói, có phải mình át vía hay không?... Có trời mới biết.... x___x
Tiếp series về con mèo ngố
Vẫn chán, thế nên pót tiếp cái series ảnh con mèo ngố lúc đêm chiếm giường của mình chơi tý....
The streets don't change but may be the name...
Như lúc đầu tối viết lách tý, tưởng viết ít tẹo thôi ai dè bây giừ viết cái post thứ 3 kể từ 6 tiếng đổ lại, ặc, ... nhiều thứ thật....
Đêm đã khuya, hàng xóm ngủ hết, mình cũng không còn cho nghe la hét nữa, chọn mấy bài cổ lỗ ra nghe, pha trộn nhặng xị: We love to love, Promise me, Said I love you but I lie, Nothing gonna change my love for you, No matter what, That why you go away, ... Hix, càng nghe càng chán....
Please use a little patience, all we need is just a little patience....
And the streets don't change but may be the name...
Pót một đoạn của bản ballad PATIENCE ra đây chơi tý, nếu có xem full-lyrics xin mời ghé qua Sing365.com nhé, hoặc thích thì download bản MP3 về nghe chơi.
Sit here on the stairs
'Cause I'd rather be alone
If I can't have you right now, I'll wait dear
Sometimes, I get so tense
But I can't speed up the time
But you know, love, there's one more thing to consider
Said woman take it slow
Things will be just fine
You and I'll just use a little patience
Said sugar take the time
'Cause the lights are shining bright
You and I've got what it takes to make it
We won't fake it, Oh never break it
'Cause I can't take it
Nhắn gửi ku Long và những ai đã hoặc đang trong tình cảnh này, con đường thì vẫn thế, vẫn chẳng đổi thay, may ra chỉ có cái tên là thay đổi hay nói cách khác là cái cách mình nhìn nó khác đi thôi. Suy nghĩ quá nhiều, kỳ vọng quá nhiều sẽ mang lại nhiều buồn phiền hoặc đớn đau. Và thông thường, sau nhiều nỗi đau, thì người ta lại thấy rằng những nỗi đau thủa ban đầu thường... ngọt ngào và ít đau. Và lẽ thường, người ta thường tiếc thương quá khứ, nhưng đáng tiếc là cuộc sống lại của tương lai chứ không còn là của quá khứ nữa, cho dù tương lai được xây dựng trên nền của quá khứ, và cũng không có nghĩa là tương lai cũng giống quá khứ....
Cuộc sống vẫn cứ trôi, đường đi vẫn vậy, chỉ có tên thay đổi.... Trò chơi vẫn thế, và có thể người chơi là kẻ khác, nhưng vẫn thế.... may be the name....
Con mèo ngố và "Get in the ring"
(Nó vẫn tiếp tục làm loạn nên chụp thêm vài kiểu nữa)
Đang khoá cửa và đuổi mèo, thì nghe cái loa ầm ĩ trên nhà bài "Get in the ring" của Guns N' Roses, thật khổ cho hàng xóm, gần 11h đêm rồi vẫn được thưởng thức "oẹ, hét, chửi, gào...". Không hiểu mình thích cái bài này từ lúc nào, rất thích là khác, cho dù ca từ của bài này chủ yếu toàn là chửi bới và kể chuyện 2 thằng ghét nhau muốn đập nhau thế nào, ngẫm lại, có khi mình thích bài này từ đầu năm 2002, ở cái "quãng thời gian bực mình" tại cái công ty trước....
Quý bạn nào lạc vào đây, nếu muốn đọc ca từ thế nào, xin vui lòng xem tại Sing365.com, hoặc có thể download bản MP3 của bài này về nghe chơi, biết đâu lại thích....
Why do you look at me when you hate me
Why should I look at you when you
make me hate you too
I sense a smell of retribution in the air
I don't even understand why the fuck
you even care
....
....
You got your bitches with
the silicone injections
Crystal meth and yeast infections
Bleached blond hair, collagen lip projections
Who are you to criticize my intentions
Got your subtle manipulative devices
Just like you I got my vices
I got a thought that would be nice
I'd like to crush your head tight in my vice
Pain!!
Một ngày mệt và chán....
Hôm nay ngủ li bì đến trưa mới tỉnh, đến công ty mà thấy bực bội chẳng làm được gì cho ra hồn, tối cứ ra lại vào đá đít con mèo, chẳng có việc gì cả, xem chẳng muốn, làm thì không thấy hứng, đợi mãi chẳng thấy tăm tích đâu cả, chán, chán...
Mở nhạc cho hàng xóm nghe cùng, từ DJ Dance đến Sex & God (Enigma) rồi quay sang Rock N' Roll, Metal, quả này hàng xóm cứ phải gọi là điên... Lúc đang viết bài này thì vừa xong 2 bài "Remember Tommorow", "Strange World" và đang tiếp diễn bài "Hallowed be thy name", hàng xóm cứ phải gọi là tha hồ nghe gào rú, oẹ, hét... đủ cả.... hix....
Mà sao lúc chán thì lại muốn viết lách linh tinh nhỉ, có phải là do trong đầu (và cả trong lòng) nhiều thứ loảng xoảng thì muốn "phun" ra cho thảnh thơi hơn. Nhưng tâm trạng chán thì sao mà viết được cái gì cho ra hồn chứ, thôi đành viết lăng nhăng vậy, nghĩ cái gì thì viết cái đó.
30 năm cuộc đời, chưa phải dài nhưng cũng có nhiều thứ và nhiều kỷ niệ/sự kiện, và cuộc sống vẫn tiếp diễn cùng nhiều công việc, tâm tư, mong ước, chán chường, .... tất tần tật... đón đợi trong tương lai, cả tương lai gần và tương lai xa.
Mai thứ 7 rồi....
Thơ cóp nhặt
Rồi tự dưng được gửi đến một bài thơ qua YM, đọc thấy hay hay nên pót lên đây, lúc nào chán thì đọc lại hoặc chẳng biết được.... :(
Mây năm xưa đã phiêu du trở về.
Cảm vì em bước chân đi,
Nước nghiêng mặt ngọc lưu ly phớt buồn.
Ai về xa mãi cô thôn,
Một mình trông khói hoàng hôn nhớ nhà?
Ngày em mới bước chân ra,
Tuy rằng cách mặt, lòng ta chưa sầu.
Nắng trôi vàng chẩy về đâu?
Hôm nay mới thực bắt đầu vào thu.
Chiều xanh trắng bóng mây xưa,
Mây năm xưa đã phiêu du trở về.
Rung lòng dưới bước em đi,
Lá vàng lại gợi phân ly mất rồi!
Trời hồng, chắc má em tươi,
Nước trong, chắc miệng em cười thêm xinh.
Em đi hoài cảm một mình.
Hai lòng riêng để mối tình cô đơn.
Hôm nay tưởng mắt em buồn:
Đã trông thấp thoáng ngọn cồn, bóng sương.
Lạnh lùng chăng, gió tha hương?
Em về bên ấy, ai thương em cùng?
Cái ông "mấu" kia đã bị xử lý... ;-)
Đến công ty thì việc đầu tiên là vác máy tính ra làm cốc cafe cho tỉnh đã, rồi làm gì thì làm, đọc loăng quăng qua các báo thì thấy cái tin ông giáo viên "mấu" đã pót ngày hôm qua bị xử lý (ảnh bên cạnh là cái ông mấu đó), hix, lâu lắm rồi mới thấy có một việc hợp lý được tiến hành nhanh thế này.
Nếu quan tâm, xin mời cờ lích vào đây để đọc nguyên văn trên báo Tiền Phong.
Nếu cứ như vậy, có lẽ xã hội sẽ tốt dần lên, nhưng chẳng biết đến lúc nào thì tốt, vì những việc tốt như vậy ít quá....
Sợ quá, người Việt Nam vẫn không chịu chú ý điều này
Híc, đọc mà sợ phát khiếp, không hiểu sao bây giờ người Việt Nam vẫn còn hớ hênh không chịu chú ý kỹ đến điều này nữa... Nhỡ có chấn thương tâm lý cho con trẻ thì liệu chúng lớn lên sẽ ra sao.... hix hix....
Mời đọc chi tiết ở VnExpress: Bắt gặp bố mẹ 'yêu' có thể ám ảnh trẻ suốt đời
Hoan hô nền giáo dục nước nhà, phản đối Sở KHĐT
Đọc các điều cũ nhưng vẫn mới, càng thấy rõ nước ra sắp hoá rồng đến nơi rồi, toàn giáo sư tiến sĩ thế cơ mà....
Cùng với nghề viết luận án là việc viết các đề tài nghiên cứu khoa học. Các giáo sư, tiến sỹ ở các viện sau khi nhận được đề tài cấp nhà nước hay cấp bộ là có thể ứng ngay một khoản tiền. Có tiền, họ chỉ việc đi thuê chúng tôi điều tra số liệu, viết thành công trình rồi tổ chức một vài cuộc hội thảo, cuối năm quyết toán. Thế là xong. Là những nhà khoa học chủ đề tài, họ có một khoản thu nhập đáng kể. Còn những người như tôi có thêm việc làm.
Giờ đây, đơn đặt hàng khá dày khiến tôi không còn thời gian để thở, đôi lúc phải nhờ bạn bè làm hộ. Có người khuyên tại sao không thành lập hẳn một công ty để hoạt động cho đúng luật, lại có quyền xuất hóa đơn hẳn hoi.
Nghe lời khuyên, tôi lên phòng đăng ký kinh doanh thuộc Sở KH-ĐT thành phố hỏi thủ tục. Ông trưởng phòng cấp phép cho biết: Hiện tại trong danh mục ngành nghề kinh doanh, chưa có nghề viết luận án. Tôi ngậm ngùi ra về và không quên đề nghị: Sở KH-ĐT thành phố cần nhanh chóng bổ sung ngành nghề viết luận án, một nghề đang rất có triển vọng phát triển ở nước ta.
Đọc bài gốc tại đây!
Quả là mấu... ;-P
- "Đi Kim Bảng, chỗ làng Nhô đấy. Đi xe máy, vù vù tí sợ đếch gì! Ngại gì!".
- "Có phải ở nhà nghỉ không thày?".
- "Không. Khách sạn".
- "Vào khách sạn ngủ hả thày?".
- "Ừ! Tôi đã bảo cho em 8,5 điểm rồi mà".
- "Nhưng em sợ mọi người biết".
- "Sợ gì! Chúng nó đi xin, mình cũng đi xin chứ việc gì phải sợ! Em phải làm để đạt được mục tiêu của em chứ".
- "Nhưng phải đánh đổi cả đời con gái à thày?".
- "Cả! Tôi hỏi em một câu nhé. Em có còn trinh nữ không?".
- "Đương nhiên".
- "Còn trinh sao trông lại hơi mập thế?".
Trên là một đoạn trích trong băng ghi âm gửi theo đơn tố cáo. Đúng sai chưa biết thế nào nhưng quả là mấu. Còn cảm nhận và xét nét, để riêng cho từng người. Còn về tui, có 1 câu là: Quả là mấu, nhưng kẻ cắp gặp bà già, coi như xong đời....
Đọc chi tiết tại đây....
Cọp bi bờ lốc giữa trưa hè
Do đó, cọp lại vào đây để chia sẻ. Mời quý bạn đọc chơi
Hai câu chuyện ghi từ blog
Nguồn: Sài Gòn Tiếp Thị - Đăng lại: VietNamNet
Dẫn nhập: Hai câu chuyện tình cờ ghi được từ thế giới nhật ký cá nhân trên mạng (blog) của hai người trẻ tuổi lại cho thấy một không gian sống đang rộng lớn hơn, một thế hệ đang tư duy rất khác so với trước đây.
Câu chuyện thứ nhất: Trăn trở "thế mạnh"
(Ghi từ blog của một giám đốc IT 29 tuổi có nick là Dr Neo)
Hôm nay, đi ăn tối với Amit Jalali - Senior Business Manager, International Operations của QAI. Thực sự bị sốc. Anh chàng còn trẻ quá, chắc mới chỉ 35 là cùng. Vậy mà... biết 12 thứ tiếng khác nhau. Và rất biết tạo ấn tượng ban đầu.
Nói chuyện về việc hợp tác giữa hai công ty, anh chàng khen công ty mình hết lời. Và đã rất khôn khi khen một cách gián tiếp qua việc kể lại lời của người khác. Dù biết vậy nhưng mình cũng cảm thấy nở mày nở mặt lắm. Theo anh ta, đối với giới gia công phần mềm Ấn Độ, chỉ có một công ty Việt Nam duy nhất có khả năng trở thành đối thủ của họ là công ty mình.
Tuy vậy, người khách hỏi một câu làm mình suy nghĩ rất nhiều sau đó, kể cả khi đã về đến nhà: Việt Nam sẽ dựa vào cái gì để có thể theo kịp Ấn Độ? Đâu là lợi thế cạnh tranh của Việt Nam, và của công ty mình?
Người đối tác chia sẻ với mình về khía cạnh văn hoá: tại sao người Mỹ chuyển việc gia công sang Ấn Độ chứ không phải nơi khác, người Nhật sang Trung Quốc, người Anh sang Ireland còn người Đức thì lại sang Nga? Đó là vì sự tương đồng về văn hoá. Người ta cảm thấy hoàn toàn thoải mái và tin tưởng khi hiểu rõ văn hoá của nhau. Rất dễ hiểu cho ba trường hợp sau: Nhật chịu ảnh hưởng Trung Hoa rất nặng suốt mấy ngàn năm, Ireland chịu rất nhiều ảnh hưởng của Anh, còn Đức và Nga đều là hai nước mang nặng dấu ấn văn hoá Đông Âu - Slave.
Nhưng còn trường hợp giữa Ấn Độ và Mỹ? Ấn Độ không tự cô lập mình bởi cái gọi là văn hoá riêng. Người Ấn Độ, trong công việc, đồng hoá văn hoá của mình với văn hoá khách hàng. Họ luôn luôn "say yes". Khách hàng muốn họ làm CMMI-L3, họ làm ngay. Và thậm chí còn làm hơn như vậy nữa, họ làm CMMI-L5. Sau khi làm xong, họ thậm chí còn dạy lại cho người Mỹ cách làm những cái CMMI-L4/5. Bởi vậy, trong công việc, người Mỹ hoàn toàn không thấy sự khác biệt về văn hoá, về ngôn ngữ... Họ thấy hoàn toàn tin tưởng và thoải mái...
1. Tôi tự hỏi chính bản thân mình: Điều đó có thể áp dụng ở Việt Nam hay không?
Câu trả lời là không... Và không chỉ là Việt Nam, mà thậm chí ở cả Trung Quốc cũng vậy. Điều khác biệt đã được chứng minh bằng thực tế và bằng lịch sử. Nếu như người Ấn Độ làm việc rất chuyên nghiệp (văn hoá Tây phương - đúng hơn là văn hoá Mỹ) nhưng cuộc sống xã hội rất đậm bản sắc văn hoá truyền thống. Thì ở Việt Nam hay Trung Quốc, người ta đang bắt đầu sống thực dụng theo kiểu xã hội phương Tây (một bộ phận, đặc biệt là giới trẻ) trong khi lại làm việc theo kiểu rề rà không chuyên nghiệp mà mình vẫn tự ru ngủ mình mỗi ngày: theo văn hoá phương Đông, theo kiểu truyền thống, theo những giá trị gia đình, có tình cảm...
Sự thay đổi, nhất là về văn hoá là khó kinh khủng… Nhưng có thật là không thể được?
2. Tôi chợt nhớ lại những lời của chính bản thân mình trước đây: văn hoá phương Tây chú trọng về khoa học, về tính thực tế, và chính vì vậy họ đi rất nhanh về kinh tế. Còn văn hoá phương Đông chú trọng về mối quan hệ giữa người với người và giữa con người với vũ trụ, với thiên nhiên nên họ duy trì được những nền văn hoá nhiều bản sắc, sản sinh những nhà tư tưởng lỗi lạc và tất cả những tôn giáo chính của thế giới. Thế giới không thể không có phương Tây vì lúc đó thế giới sẽ trì trệ không phát triển. Và thế giới không thể không có phương Đông, vì khi ấy thế giới sẽ trở nên cực đoan, thái quá và thực dụng. Cũng giống như một chiếc compa, phải có cả hai chân: cả chân trụ và chân xoay đều quan trọng. Cũng giống như một gia đình, cả người chồng và người vợ đều quan trọng.
Và như trong một gia đình, muốn hạnh phúc, mỗi người cần phải tự thay đổi cho phù hợp với vai trò mới: là vợ hay là chồng, là cha hay là mẹ...
Áp dụng lại vào trong trường hợp này: Chúng ta đã thực sự biết mình muốn gì hơn chưa? Và chúng ta đã chuẩn bị được cái tâm thế cần thiết để có được cái điều mà mình lựa chọn hay chưa?
Nếu chúng ta muốn có một nền kinh tế mạnh, muốn con cái mình sống sung sướng, muốn xoá được nỗi nhục của một nước "nghèo" và "nhỏ", thì từng người trong chúng ta phải sẵn sàng cho nó. Chúng ta phải thay đổi tâm thế của mình: thay vì tâm thế "phán xét" hay "phản kháng", chúng ta hãy lựa chọn tâm thế "tiếp nhận" và "cộng tác". Thay vì tâm thế "bị động", chúng ta hãy sẵn lòng với tâm thế "chủ động".
Yêu cầu về sự thay đổi tâm thế ấy không chỉ dừng lại ở góc độ từng cá nhân riêng biệt: các doanh nghiệp, các tổ chức và cả chính phủ nữa, đến lượt mình, cũng phải "học" cách thay đổi tâm thế. Cái cách mà chúng ta đối xử, giáo dục nhân viên hay xã hội giáo dục thế hệ trẻ sẽ phải khác. Cái cách mà chính phủ hỗ trợ các doanh nghiệp cũng sẽ phải khác. Tại sao, ở Trung Quốc, chính phủ sẵn sàng hỗ trợ 50% chi phí để các doanh nghiệp phần mềm lấy những chứng chỉ chất lượng quốc tế. Tại sao, Chính phủ Trung Quốc sẵn sàng lập ra một vài uỷ ban hay các công ty lớn sẵn sàng bỏ ra vài ông tiến sĩ chỉ để ngồi học những cái hay mà Ấn Độ đang làm để áp dụng, còn mình thì không? Tại sao những thành tựu khoa học công nghệ mới nhất đều được người Ấn tổ chức học hỏi, cập nhật ngay trong tháng, thậm chí trong tuần, trong khi ở đây mình lại đóng cửa "cho rằng mình hay", và thậm chí còn cố gắng "try to invent the wheel"?
Cái tâm thế ấy cũng sẽ phải là cái tâm thế vươn đến tầm cao chứ không phải là cái "trung bình chủ nghĩa" đã ăn sâu vào đến tận xương tuỷ của xã hội: học vừa đủ để đậu, để ra trường có việc làm, làm vừa đủ để còn được tăng lương, lãnh đạo vừa đủ để dự án/phòng ban của mình không bị than phiền. Khi mà phần lớn nhân viên đều chỉ lo cho nồi cơm của riêng mình, thì cái doanh nghiệp ấy sẽ đi về đâu? Khi mà phần lớn mọi người đều an phận thủ thường thì cái xã hội của những con người ấy sẽ đi về đâu?
Một ngày tôi sẽ thấy nền IT Việt Nam từ chối những hợp đồng cỡ chục triệu đô vì quá nhỏ!
Và một ngày tôi sẽ thấy từng hàng người nối đuôi nhau vào Việt Nam để học hỏi cái hay của một đất nước, của một dân tộc muốn và dám thay đổi!
Nếu như, vâng nếu như ngày hôm nay từng người trong chúng ta thay đổi tâm thế của mình...
Câu chuyện thứ hai: Những sự vận động
(Ghi từ blog của một chàng thạc sĩ 24 tuổi có nick là King Kong)
Tiếc là mình đã hỏi câu "Tại sao em chọn trường ấy?" hoặc "Em học trường ấy thì sẽ định ra làm gì?" nhiều lần, hầu hết đều khúc xạ đến các đấng sinh thành hoặc không trả lời được. Rất ít em xác định hoặc mong muốn được đầu ra sẽ thế nào. Hi, hình như ngày xưa mình cũng thế? Cả một sự thiệt thòi và lãng phí. Những tháng năm tự do, mạnh mẽ, sáng tạo, máu hiếu chiến hiếm có của cuộc đời.
Nhiều khi đi trên đường nhìn xe cộ tấp nập, chợt nhớ câu của một đại ca "Anh đang đi giữa dòng đời", lại lan man kiểu "Có khi nào trên đường đời tấp nập, ta vô tình đi lướt qua nhau?". Chiều hôm trước thấy một anh bán than, để vợ ngồi trong xe và đẩy đi, vừa đi vừa huýt sáo. Cũng lúc ấy, có một chàng cực “xì tin xì khói” cưỡi con SH đèo một em bé nõn nà phi qua, miệng chúm chím như cũng đang huýt sáo. Chả biết ai hạnh phúc hơn, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu vợ mình phải ngồi trong xe than nhỉ?
Chợt những chuyện lan man đó làm mình phải nghĩ đến một số người, một số câu chuyện quanh mình.
Thằng em thân tín, tài năng và ngoan ngoãn đã tự động rời bỏ một chỗ làm mà bạn bè và mình mất bao nhiêu thời gian mới tìm ra và hỗ trợ được, không một lời nhắn nhủ hay giải thích. Công việc đúng sở thích và sở trường, hoàn toàn tự do về giờ giấc, làm với những người giỏi, thu nhập không tệ, công ty hoành tráng, tương lai ngon... nói chung cậu tự nhận xét là rất ổn. Cũng chẳng biết sẽ làm gì tiếp theo, rồi đi đâu về đâu. Gần 2 năm luyện sắt không thành. Vừa đến tận nhà cu cậu. Cậu không xác định được. Thiếu sức chiến đấu, thiếu động lực, thiếu tầm nhìn và khát vọng. Khó. Rất khó. Trước khi về, nhắc cậu một câu: "Anh sẽ không hỏi chú nữa, khi nào chú cần giúp gì thì qua anh, luôn luôn rộng cửa. Nhưng nếu anh qua nhà chú, mà chú không đủ khả năng kiếm cơm phải để vợ lo, thì đừng có mời anh uống rượu". Cuộc sống đang từng giờ chuyển động, sao lại đứng?
Đọc nhiều nhất
-
Giới thiệu một chút về bản thân
Tên Quỳnh , họ Nguyễn . Chính vì thế mọi người vẫn gọi là Quỳnh Nguyễn , gọi mãi thành quen, đôi khi có người thấy viết là Quynh Nguyen, lại... -
Đường Định mệnh (Sự nghiệp/May mắn)
Dẫn nhập: ngày trước cũng tò mò về cái chủ đề chỉ tay, rồi xem tay, rồi tự đọc và tìm hiểu loạn xị cả lên, thực ra kết quả chính là để loè g... -
Phim: Buddha – Cuộc Đời Đức Phật Thích Ca
Bộ phim Buddha về cuộc đời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từ đản sanh đến niết bàn. Bộ phim lấy cảm hứng ( hoặc cũng có thể gọi là được chuyển t... -
Nếu không có thực lực, bạn chỉ là kẻ ăn bám
Dựa vào núi núi đổ, dựa vào người người chạy, chỉ có tự dựa vào chính mình mới là đáng tin cậy nhất. Ba mẹ có là ông nọ bà kia đi chăng nữa... -
Nguyệt Ánh: Chill-out là thương hiệu của tôi
Chủ đề cuộc gặp lần này xoay quanh dự án Nguyệt Ánh Chill-out của Nguyệt Ánh đang được chú ý trên báo chí, trong các forum âm nhạc và cả ở ... -
Hiệu ứng domino và bí quyết tạo lập chuỗi các thói quen tích cực trong cuộc sống
Các hành vi của con người đều có mối liên hệ tương tác lẫn nhau Hãy lấy ví dụ về trường hợp của Jennifer Lee Dukes. Sau hơn 2 thập kỷ, từ k... -
Cái ông "mấu" kia đã bị xử lý... ;-)
Sáng dậy muộn, người mệt đờ đẫn, không hiểu ốm hay sao ý. Đến công ty thì việc đầu tiên là vác máy tính ra làm cốc cafe cho tỉnh đã, rồi...
Tham khảo
Liên kết web
Phân loại
Báo chí
(55)
Văn hoá
(33)
Tâm lý
(28)
Tán nhảm
(27)
Công nghệ
(25)
Blog
(17)
Xã hội
(16)
Nghề nghiệp
(15)
Phim
(15)
Quora
(14)
Con người
(13)
Kinh doanh
(13)
Nhạc
(13)
Cuộc sống
(11)
Marketing
(11)
Công cụ
(10)
Kỹ năng
(10)
Lập trình
(10)
Lịch sử
(10)
Sách
(10)
Phát triển
(9)
Cặp đôi
(8)
Thiền
(7)
Tình yêu
(7)
Tản mạn
(7)
Sức khoẻ
(6)
Chính trị
(5)
Giáo dục
(5)
Hạnh phúc
(4)
Kim Dung
(4)
Kiếm hiệp
(4)
Mạng xã hội
(4)
Phần mềm
(4)
Tiền tệ
(4)
Tài chính
(4)
Phát triển cá nhân
(3)
Tâm linh
(3)
Quản lý công việc
(2)
Quản lý thời gian
(2)
Thực hành
(2)
Tiếp thị
(2)
Chăm sóc khách hàng
(1)
Làm việc
(1)
Lãnh đạo cá nhân
(1)
Nguỵ biện
(1)
Quản lý cá nhân
(1)
Thương hiệu
(1)